“Được.”
…***…
Cuộc thi vừa được hô bắt đầu, ba người Tử Hằng, Mộ Văn và Tần Mạc đã dẫn đầu đoàn người phi ngựa lao vào rừng. Hồng Thanh và Lam Hiên cùng đi phía sau. Bên cạnh còn có Đường Sâm.
“Tử Hằng lo lắng hơi quá rồi. Chỉ vì một mình ta mà để cho bao nhiêu người đi theo bảo vệ thế này. Làm phiền Đường tướng quân rồi.”
“Nương nương nói gì vậy. Bảo vệ tất cả mọi người trong trường săn là nhiệm vụ của bổn tướng. Không có gì là phiền ở đây cả.”
“Nhưng tướng quân ở đây làm sao bao quát hết mọi việc được. Cứ kệ lời của Tử Hằng đi. Bên này có Lam đại nhân đi cùng ta rồi. Gần đây còn có bao nhiêu người, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Nương nương đừng lo. Nếu thực sự có xảy ra chuyện gì bổn tướng sẽ đi xử lý ngay. Tuyệt đối không để chậm trễ.”
Đường Sâm đã nói thế Hồng Thanh cũng không thể nói gì được, nhưng vẫn cảm thấy rất áy náy.
Lam Hiên cũng mỉm cười đáp:
“Ta cũng chỉ đơn giản là muốn đi cùng nói chuyện với Thanh Thanh thôi.”
“Không phải chúng ta thi đấu sao? Đi cùng thì thi thế nào được?”
“Khi nào gặp con thú ai nhanh tay thì người đó lấy.”
Hồng Thanh phì cười. Thế này trông chẳng có tinh thần cạnh tranh gì cả. Giống như một cuộc đi chơi hơn. Đối với hắn vậy cũng tốt.
Khu vực mà Tử Hằng và Hồng Thanh săn bắn cách khá xa nhau. Tử Hằng cố tình để Đường Sâm đưa bảo bối của mình đến khu vực được xem là an toàn nhất. Đường Sâm bố trí cho Hồng Thanh xong rồi cũng rời đi để lo nhiệm vụ, chỉ để lại một thuộc hạ thân tín đi theo bọn họ. Lam Hiên và Hồng Thanh vui vẻ dạo chơi theo đúng nghĩa đen. Bọn họ không quá quan tâm đến việc săn thú, chỉ cưỡi ngựa dạo quanh trong khu rừng. Thấy những con thú nhỏ thì chỉ phi ngựa đuổi theo để xem chúng chạy đi đâu, thích thì bắn vài con.
Bọn họ chơi vui vẻ như vậy hơn nửa canh giờ thì đột nhiên có một thị vệ phi ngựa đến báo Thẩm Minh Hiên bị té khỏi ngựa, bị chấn thương ở chân. Lam Hiên hốt hoảng vội vàng quay ngựa đi tìm.
“Đợi đã! Ta trông ngươi lạ lắm. Ngươi là người của đội nào?” Thị vệ bên cạnh Hồng Thanh hỏi.
“Ta là người của Hổ tướng, vừa mới được gọi đến bổ sung cách đây một tiếng.”
“Bổ sung? Sao phải gọi bổ sung?”
“Trong trường săn có xuất hiện hổ. Làm bị thương mấy người rồi.”
Ba người nghe mà giật mình.
“Ở trường săn có hổ à? Bệ hạ biết chuyện này chưa?”
“Bệ hạ biết rồi nên đang cho người vây bắt con hổ đó. Nơi này của hai vị vẫn tính là an toàn, nhưng bệ hạ nói hai vị tốt nhất vẫn nên quay về.”
“Ta đi xem Minh Hiên trước đã. Ngươi hộ tống Hồng phi trở về trước đi.”
Hồng Thanh liền nói:
“Ta cũng muốn đi cùng Lam đại nhân.”
“Không cần đâu. Thanh Thanh vẫn là nên trở về đi. Nếu bệ hạ biết ngươi vẫn còn ở đây thì sẽ giận đấy. Ta cũng sẽ đưa Minh Hiên trở về ngay. Thanh Thanh trở về trước đợi ta.”
“Vâng.”
Lam Hiên nói vậy rồi nhanh chóng rời đi. Hồng Thanh nhìn theo Lam Hiên rồi quay qua nói với thị vệ đi cạnh mình:
“A Chinh, ta muốn đến chỗ bệ hạ. Ta không yên tâm trở về.”
“Không được đâu. Bệ hạ đã ra lệnh bảo vệ sự an toàn của Hồng phi được đặt lên hàng đầu. Nếu nương nương xảy ra chuyện gì, bọn thuộc hạ không gánh nổi trách nhiệm đâu. Mong nương nương vẫn là quay về đi. Bên phía bệ hạ đông người như vậy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Hồng Thanh đành gật đầu chấp nhận. Hai người cùng phi ngựa trở về. Nhưng có chỉ mới đi chưa được bao xa thì chợt phát hiện bụi cỏ phía trước có động tĩnh. Tạ Chinh ra hiệu cho Hồng Thanh lùi lại.
Động tĩnh sau bụi cỏ càng lúc càng lớn, cảm giác như có con vật gì đó rất lớn sắp xuất hiện. Rồi đột nhiên hai người thấy xuất hiện từ trong bụi cỏ một con hổ to lớn. Hồng Thanh nhìn thấy hoảng hồn xém chút đã la lên.
Hổ không phải đang xuất hiện ở khu vực của Tử Hằng à, tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Không lẽ có đến hai con hổ?
“Nương nương, thuộc hạ sẽ cản chân nó. Người phi ngựa về trước đi.”
“Ngươi… ngươi làm được không? Đã gọi chi viện chưa?”
“Thuộc hạ bắn pháo báo tin rồi. Cho nên nương nương an tâm đi trước đi.”
Hồng Thanh trông thấy con hổ gầm gừ nhìn về phía này cứ như đang có ý nhắm vào bọn họ. Tạ Chinh dĩ nhiên cũng nhận ra điều này. Thậm chí hắn còn cảm thấy hình như con hổ đang nhắm vào Hồng Thanh.
“Nương nương cứ lùi lại từ từ. Khi nào thuộc hạ hô chạy thì nương nương phải chạy thật nhanh vào đấy, đừng quay đầu lại.”
“Ta biết… biết rồi.”
Hồng Thanh không khỏi lo lắng và sợ hãi. Con hổ to như thế có một mình A Chinh liệu có đối phó được không. Hơn nữa, hắn cứ cảm thấy con hổ này có gì đó là lạ..
Con hổ bước từng bước một chậm chạp bước sang bên giống như đang quan sát của con mồi. Rồi đột ngột nó khựng lại, sau đó lao thẳng vào Tạ Chinh. Tạ Chinh rút kiếm hô lớn:
“Chạy đi!”
Hồng Thanh liền quay ngựa đi, phi hết tốc lực chạy về phía sau. Rồi đột nhiên một mũi tên xé gió bay tới cắm phập vào người của Tạ Chinh. Tạ Chinh lập tức ngã xuống ngựa. Con hổ quay sang tấn công Hồng Thanh.
Hồng Thanh thấy con hổ to gần bằng mình đang chạy đuổi theo thì sợ hãi vội phi ngựa chạy thật nhanh. Vậy mà tốc độ của con hổ nhanh đến đáng sợ. Chỉ sau một chốc con hổ đã đuổi kịp, lao đến phía trước chắn đường đi. Hồng Thanh sợ hãi đến cứng người. Cơ thể không sao cử động được.
Con hổ gầm lên một tiếng rồi lao thẳng về phía Hồng Thanh. Hồng Thanh theo phản xạ vội cúi người, tránh được bị nó vồ trúng. Nhưng con ngựa mà hắn đang cưỡi thì sợ hãi, co người hí lên một tiếng rồi hất thẳng Hồng Thanh xuống đất rồi quay đầu bỏ chạy. Hồng Thanh kinh hãi quay qua nhìn con hổ to lớn chỉ đứng cách mình vài bước chân.