“Anh ấy nấu, nhưng tối nay tớ muốn nấu cho anh ấy một bữa.”
“Chà chà, Trì Tuyết nhà ta chu đáo từ bao giờ vậy? Đây là bạn tớ đấy à?”
Cô bĩu môi, không thèm nhìn Quế Chi nữa, chỉ tập trung vào video nấu nướng trước mặt. Quế Chi cũng thôi không làm phiền cô, đột nhiên nghĩ, cô ghét nấu ăn là thế, chẳng bao giờ nấu cho ai một bữa nào, thậm chí khi còn quen Hoài Khanh, cô vẫn chỉ dừng ở việc làm nước ép cho Hoài Khanh là xong, có bao giờ rửa rau xuống bếp bao giờ. Vậy mà bây giờ lại ngồi đây, tập trung hết sức vào việc cô ghét nhất, Quế Chi lại nhớ đến anh, xem ra nhan sắc tỉ lệ thuận với cách đối xử chăng? Ít ra thì bây giờ, anh đối xử với cô rất tốt. Đến đây, Quế Chi không lo lắng nữa rồi.
Trong cuộc đời, suy cho cùng có mấy người khiến bạn sẵn sàng làm những điều mình ghét cho người ấy đâu.
Quế Chi cứ mang theo niềm suy nghĩ đấy, đến tận chiều tối đi về, đến khi nhìn thấy cô chờ anh dưới hiên trước cửa công ty vẫn chưa đi. Cô đứng trước cổng, gió nâng váy cô lên một chút, cô hơi chỉnh lại áo khoác, tóc dài xõa trên vai, ánh mắt cứ đăm đăm nhìn về một phía mà anh hay đậu xe, Quế Chi lắc đầu, rồi quay bước rời đi.
Bởi trong ánh mắt của cô như có ánh sáng, có lẽ ngay cả cô cũng không nhận thấy, trái tim cô đã rơi đâu mất rồi.
Cô đứng trong gió lạnh, cả người khẽ run rẩy một chút, ánh mắt nhìn về phía đèn đường, biết người mình chờ sắp đến, nên ngay cả lạnh như thế vẫn không thấy khó chịu.
Dương từ công ty ra ngoài, đã thấy bóng dáng nhỏ bé của cô dưới ánh điện, anh nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy cô, cũng là một buổi tối, khi ấy trường học có dạy thêm, cô cũng đứng chờ người nhà đến đón, khi ấy cô mặc áo dài trắng, tóc vẫn dài thế này, gương mặt xinh xắn lại nhuộm ánh đèn sẫm màu, cảm giác dịu dàng ấy theo anh suốt một thời trẻ, mãi chẳng thể xua tan. Cô hôm nay đã trưởng thành, như bông hoa hé nụ giờ đã nở hoa rực rỡ. Dương nên cảm xúc rung động, bước về phía ấy.
Anh đã bỏ lỡ một lần, không muốn lỡ lần hai. Vì vậy khi cô thấy Dương sóng vai bên cạnh mình, nhìn thấy bóng anh đổ ập lên bóng mình dưới đèn đường, mới quay phắt lại. Khi nhìn thấy gương mặt của Dương mới thôi giật thót. Rõ ràng sự đề phòng của cô làm Dương hơi chùn xuống, rồi lại nói.
“Trì Tuyết, anh đưa em về nhé?”
Cô trong lòng không thích, nhưng ngoài mặt vẫn lịch sự từ chối nhẹ nhàng.
“Không cần đâu, chồng em đón rồi.”
Dương nghe thấy từ ‘chồng’ cô nói ra thật dễ dàng, khó chịu đến mức bước lên nắm chặt cổ tay cô. Cô giật lại không được, mới nhướn mày, giọng nói cũng lạc đi.
“Buông em ra, anh làm gì vậy?”
Dương hỏi cô, trong giọng nói cưỡng ép cô phải trả lời.
“Anh phải làm gì em mới hiểu lòng anh? Tên ấy có gì tốt mà em cứ nhất quyết theo như vậy? Em muốn nhà, muốn xe hay muốn một mái ấm, anh đều có thể cho em.”
Sự điên cuồng của Dương làm cô ngẩn ra trong thoáng chốc, cô không biết phải đối mặt ra sao, đôi mắt đỏ ngầu của Dương, đối lập hoàn toàn với sự bất an trong lòng cô. Trong lúc cô đang rối rắm, thì cô thoảng nghe thấy
hương bạc hà cay mũi. Lòng bình thản ngay trong phút chốc. Anh vừa lái xe đến, đã thấy Dương đang nắm tay cô, anh chưa kịp suy nghĩ gì, đã đóng cửa xe chạy đến cạnh cô, rồi bứt tay Dương ra ngoài, đẩy cô ra sau lưng mình.
Dương nhìn thấy cô nép sau lưng anh, khi này mới cáu bẩn nhìn người đàn ông trước mặt. Chớp mắt một cái, đã ngây ra.
Anh lạnh lùng đứng trước Dương, gương mặt không có góc chết, đôi mắt như đang đe dọa, vậy mà ép anh không nói được gì. Dương vốn trong một gia đình giàu có, anh đã thấy rất nhiều người, tiếp xúc rất nhiều người, nhưng chưa từng thấy ai như anh cả, trong lòng anh ta tự hỏi, đây là ai?
Anh không biết người trước mặt là ai, nhưng anh biết cô không thích sự đụng chạm của tên này. Cả chiều tâm trạng không tốt, nên bộc lộ ra cũng chẳng mấy tốt đẹp. Giọng anh ách đi, đứng trước mặt Dương đe dọa thấy rõ,
“Anh nắm tay vợ tôi như vậy là ý gì?”.
||||| Truyện đề cử: Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình |||||
Dương khi này mới bừng tỉnh, hiểu ra thân phận của anh ta, vậy là trong lòng như có một ngọn lửa bốc lên.
“Ai là vợ mày?”
Anh khẽ cười, bước lên một bước, như thể chẳng để Dương vào mắt, anh cao hơn Dương một chút, tiếng lộc cộc của giày da trên đất, như giẫm lên tim Dương, chẳng hiểu sao cảm thấy đây là một người nguy hiểm, như từng lăn lộn ở những nơi đen tối nhất, vậy mà cả người đều không giống phường lưu manh chợ búa, trái lại, như một người làm việc lớn, có thể khiến người khác không tự chủ khâm phục. Dương nghe tiếng trên đất, không tự chủ lùi lại.
“Tránh xa cô ấy ra, muốn sống thì đừng bám lấy cô ấy nữa”.
Một câu không dài, Dương muốn phản bác lại cảm thấy gió luồn qua manh áo, lạnh buốt lòng anh. Tưởng đâu chồng của cô là một người lao động bình thường, nhưng khí thế từ anh ta lại không giống như thế, ngay cả bộ vest phẳng phiu trên người, cũng khiến Dương đứng cạnh anh không có cách nào so bì được. Dương không thích cảm giác thua cuộc này, nhưng đối mặt với anh, quả thật bị ép chùn lối.
Anh nói rất nghiêm túc, giọng nói cũng khác hẳn những lần cô từng thấy, cô nhìn thấy bóng lưng anh thẳng tấp, trong lòng không biết thấy rất lạ, như anh là một người khác mang tên Kỷ Nhiên, vậy là không tự chủ bước lên nắm lấy áo anh.
Anh chưa nghe thấy Dương đáp, đã thấy bàn tay ai nắm lấy áo mình, anh nhìn lại, đã thấy cô hoang mang nhìn mình.
Anh không biết, bây giờ anh hờ hững đến mức nào, cô nhìn thấy lại càng hoang mang hơn. Nhưng vẫn nói.
“Chúng ta về đi, em lạnh… Em lạnh.”
Anh quay phắt nhìn Dương, không nói gì nắm tay cô kéo đi. Trên đường không nói với cô câu nào, cô cố gắng lắm mới bước kịp bước chân anh. Cô khi này mới thấy trời gần cuối thu lạnh đến mức nào, cô chui đầu vào xe, đợi anh quay về phía bên kia, khi anh ngồi vào, cô nghe thấy tiếng cạch đóng xe rất vang.
Anh không nổ máy đi ngay, mà vòng tay sang cô, thoáng nhìn khuôn mặt đỏ lên vì lạnh của cô thật lâu, đến khi cô cúi đầu không đối
mặt với anh, mới kéo dây an toàn gài cho cô.
Cho dù đi trong thành phố, anh vẫn tuân thủ quy tắc này. Cô thấy anh rời đi, thở phào một hơi, chẳng biết phải giải thích với anh sao về Dương. Dù sao thì, anh ta theo đuổi cô là thật, bám theo cô cũng là thật.. Chẳng trách sao anh khó chịu.
Cô cứ tìm lời mấy lần, vẫn không biết dẫn đề thế nào, đành hỏi anh.
“Tối nay em muốn nấu khoai tây, anh có thích khoai tây hầm không?”
Im lặng. Cô nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của anh trong xe, nuốt nước miếng một chút, lại nói tiếp.
“Hôm nay ở siêu thị chắc có giảm giá đấy, tối nay đi ra đó với em không?”
Vẫn tiếp tục im lặng.
Cô mím môi, đan hai bàn tay vào nhau, trong lòng hoang mang quá đỗi, anh có thái độ thế này là sao? Cô bây giờ mới nhớ đến, dường như mấy tháng qua anh đối xử với cô rất nhẹ nhàng, đến nỗi cô cứ tưởng sự dịu dàng ấy là thói quen của anh mất rồi. Hôm nay đứng trước mặt Dương, anh thật xa lạ, thì ra… anh cũng có khi hùng hổ dọa dẫm người khác như thế.
“Hôm nay trời lạnh quá nhỉ, sáng mai anh đi làm mặc ấm vào nhé”.
Anh lái xe nhanh thêm mười km, cô khi này xác định anh thật sự không muốn nói chuyện, mới thôi bắt chuyện, ngơ ngẩn nhìn ra ngoài khung cảnh bên ngoài cửa kính đang lao vun vút bên ngoài.
Trong xe yên tĩnh đến độ cô nghe thấy tiếng giày mình di trên thảm xe, chốc chốc lại thoáng thấy hương bạc hà nhàn nhạt từ bên kia phả sang bên này, ôm lấy cô. Cô cảm thấy rỗng tuếch, nồi canh khoai tây cô nghiên cứu cũng không làm cô trông ngóng về nhà sớm nữa.
Khi ấy xe vừa đi ngang mấy ánh đèn điện bên ngoài, mấy tòa nhà cao tầng dần mở đèn sáng lên, thành phố này đã lên đèn, người đi trên phố nhộn nhịp theo hai chiều, thậm chí có đoạn còn kẹt xe.
Mỗi ngày khi đi trên đoạn này, anh sẽ nói với cô không ít thì nhiều, hôm nay anh cứ ngồi bên cô, nhưng dường như chỉ có cô trong xe này, không hề đoái hoài gì đến cô cả. Cô lại càng cảm thấy có lẽ mình có gì sai rồi, lòng nhớ đến Dương, chỉ cảm thấy đau đầu không thôi. Thật ra, không phải cô cố ý dây dưa với Dương, mà là cô không biết cách từ chối người khác, thành ra đã nói bao nhiêu lần với Dương rồi, anh ấy vẫn cứ thế, không chịu từ bỏ mà thôi.
Cô thoáng nhìn sang anh, gương mặt anh đang ngược sáng, tô điểm thêm vẻ nặng nề, cũng như lòng cô vậy.
“Anh không muốn nói chuyện với em thì thôi vậy!”