[S: Về tôi phá giúp cậu.] [–: …Biến.] [–: Đang chơi game, đừng nhắn tin làm phiền tôi.]
Cuối cùng Trần Cảnh Thâm cũng cười khẽ, quay lại trò chơi xem cậu chiến đấu.
Khi quay về Nam Thành thì đã là chiều thứ hai. Sau khi trị liệu tâm lý suốt hai ngày liên tục, tình trạng của Quý Liên Y đã trở nên tốt hơn, dù không thấy được rõ ràng.
Quý Liên Y bảo tài xế lái xe thẳng đến trường học, trước khi Trần Cảnh Thâm xuống xe, Quý Liên Y gọi hắn lại, nói rằng chiều nay bà phải về công ty xử lý một số công việc đã hoãn khá lâu rồi, chắc sẽ không đến trường được, dặn hắn về nhà đúng giờ.
Hiện tại đang trong tiết học, trên sân trường chỉ có mấy lớp đang học thể dục.
Trần Cảnh Thâm nắm quai đeo cặp, vừa định đi về phía khu dạy học thì chợt thoáng nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Hắn dừng bước chân, nhíu mày.
–
Dụ Phồn dựa vào lan can trên sân thượng tòa thư viện nhìn xuống. Thư viện xây không cao nhưng được cái vị trí đẹp, phóng mắt ra có thể nhìn thấy gần hết trường cấp ba số bảy Nam Thành.
Cậu cố ý đến đây vào thời gian trong tiết, vừa đến nơi đã lên sân thượng. Ý định ban đầu là chỗ này cách khá xa nên từ tòa dạy học khối mười sẽ không nhìn thấy, cậu có thể đứng đây đợi Trang Phóng Câm tan tiết mà không phải dè chừng gì. Nhưng khi thực sự đứng ở đây rồi, cậu lại không kìm được mà nhìn về phía tầng sáu tòa dạy học của khối mười hai.
Hôm nay về rồi nhỉ? Đang nghe giảng à? Hay đang giải đề? Hay đang làm bài kiểm tra?
Đương xuất thần, dưới tầng chợt vang lên một hồi còi sắc bén. Dụ Phồn tưởng mình bị phát hiện, lập tức xoay người ngồi thụp xuống.
Đợi một lúc lâu không có động tĩnh gì, cậu hơi nhổm người dậy xem, thì ra là giáo viên thể dục gọi những học sinh trốn tiết vào căn tin về.
Giáo viên thể dục này cũng dạy lớp cậu, hồi còi này thường xuyên dùng để thổi cậu.
Dụ Phồn thở phào nhẹ nhõm, quyết định dựa lưng vào tường ngồi xuống luôn. Cậu thò tay vào túi lục tìm thuốc, chợt nghe thấy cánh cửa sắt trên sân tượng phát ra tiếng “kẽo kẹt” thì dừng lại ngay lập tức.
Tưởng bảo vệ đi tuần tra, cậu lười biếng ngẩng đầu lên nhìn.
Sau đó bắt gặp người đến tên cậu cũng chẳng dám nghĩ đến.
Dụ Phồn gập hai chân, còn chưa ngồi xong, sửng sốt nhìn đối phương đi tới.
Cậu chưa kịp đưa ra bất cứ phản ứng gì, Trần Cảnh đi tới ngồi xổm xuống trước mặt cậu, duỗi tay tới kiên quyết nâng cằm cậu lên.
Ngón tay Trần Cảnh Thâm chạm vào mấy miếng băng cá nhân dán trên cổ, Dụ Phồn đột nhiên hoàn hồn, vươn tay ra chắn.
Trần Cảnh Thâm không bóc miếng băng cá nhân ra, cảm nhận được nhiệt độ quá thấp từ đầu ngón tay Dụ Phồn, hắn hỏi: “Sao lại bị thương?”
“…Mèo cào.” Dụ Phồn mở miệng mới phát hiện ra giọng mình đã khản đặc, có lẽ bởi vì hai ngày nay cậu chẳng nói năng gì.
“Tại sao lại ở đây? Trốn học à?” Trần Cảnh Thâm hỏi.
“Vừa mới đi tiêm vắc xin ngừa dại về.”
Người ngày thường đánh nhau bị thương khắp người cũng không chịu đi bệnh viện, sao có thể đi tiêm vắc xin ngừa dại chỉ vì bị mèo cào?
Những khi nói dối, Dụ Phồn có thói quen nhìn đi nơi khác, nhưng khi thốt ra những lời nói dối này, ánh mắt cậu dán chặt lên mặt đối phương.
Trần Cảnh Thâm trầm mặc vài giây, ấn mép của miếng băng cá nhân hơi bung ra xuống, sau đó vuốt tóc Dụ Phồn ra sau, quan sát khuôn mặt cậu một lượt.
“Lại đánh nhau à?” Trần Cảnh Thâm nhẹ nhàng hỏi.
“…”
Cảm xúc suýt thì vỡ òa. Dụ Phồn cắn răng, cắn đến nỗi hàm dưới phồng lên. Cuối cùng, cậu cũng nói thật một lần: “Không, chỉ cãi nhau mấy câu thôi.”
Trần Cảnh Thâm đáp “Ừm”, xoa mái tóc cậu: “Cố kìm xuống, hai học kỳ cuối cùng rồi.”
“…”
Cổ họng khô khốc đau đớn, Dụ Phồn thầm thấy may mắn vì qua hai ngày trời, mắt cậu đã bớt sưng: “Cậu về từ lúc nào? Sao không vào học?”
“Vừa mới đến trường.” Xác nhận trên người cậu không còn vết thương nào nữa, Trần Cảnh Thâm mệt mỏi thở phào nhẹ nhõm: “Hai ngày qua tôi đưa mẹ đi khám.”
“…Có nghiêm trọng không?”
“Lúc về thì ổn hơn nhiều rồi, nhưng vẫn phải đi đúng giờ.”
Yết hầu Dụ Phồn hơi chuyển động, một lâu sau mới đáp “Ồ”.
Trần Cảnh Thâm nhíu mày nhìn cậu một chốc. Bình thường Dụ Phồn cũng không hay nói chuyện nhiều, nhưng rất hiếm khi nào cậu như thế này, sắc mặt nhợt nhạt không có sức sống.
Hắn chạm lên trán cậu, sau đó luồn tay xuống mân mê vành tai.
“Cậu làm cái gì đấy?” Dụ Phồn giữ lấy cổ tay hắn.
“Xem cậu có sốt không.” Trần Cảnh Thâm đáp.
“…”
Nếu là ngày thường, Dụ Phồn đã hất tay hắn ra rồi, nhưng hôm nay thì không, cậu nắm cổ tay Trần Cảnh Thâm đặt lên đầu mình.
Trần Cảnh Thâm hơi ngẩn người, cũng theo đà luồn tay xoa đầu cậu, tâm trạng bỗng dưng tốt hơn nhiều.
Hắn ngửi thấy mùi thuốc lá khá nhạt trên người Dụ Phồn, hỏi: “Sao lại hút thuốc?”
“Không nhịn được.” Dụ Phồn nhìn hắn, “Sẽ không hút trước mặt cậu.”
“Không có tôi cũng đừng hút.”
Khó lắm. Dụ Phồn nghĩ thầm.
Vốn dĩ cậu không nghiện, nhưng hai ngày qua cứ như phát điên, rảnh ra là lại muốn hút.
Tiếng chuông tan học reo vang, Dụ Phồn như bừng tỉnh từ trong giấc mộng: “Tiết sau là vật lý, cậu về lớp đi.”
“Học thuộc thời khóa biểu của tôi luôn à?” Trần Cảnh Thâm hỏi.
“Nghĩ gì đấy? Nhớ rõ mỗi tiết này thôi.”
“Cậu thì sao?”
“Tôi phải lên văn phòng của Phóng Cầm một chuyến… Chiều thứ sáu ra ngoài đi net, bị bả tóm được.”
“Tôi đi với cậu.”
“Không cần.” Dụ Phồn liếm môi dưới, “Tiết sau là tiết thể dục, giờ đến văn phòng cũng chỉ có bị phạt đứng thôi. Tôi ngồi đây một lát rồi đi.”
Trần Cảnh Thâm nói: “Tôi chờ cậu.”
“Đừng.” Dụ Phồn gạt tay hắn ra, “Không tiện đường mà.”
Sau một hồi trầm mặc, Trần Cảnh Thâm thỏa hiệp: “Thế cậu đi sớm đi.”
Dụ Phồn gật đầu. Giây tiếp theo, mu bàn tay ấm áp chạm lên sườn mặt cậu, kiểm tra nhiệt độ cơ thể cậu lần nữa.
Sau khi xác nhận nhiệt độ cơ thể cậu bình thường, Trần Cảnh Thâm nói: “Hôm nay không vội về sớm, lát nữa tôi lên lớp tìm cậu.”
Bên cạnh sân thượng là một dàn loa lớn, tiếng chuông vào học reo vang ầm ĩ, chấn động đủ để khiến tai mọi người xung quanh tê rần.
Dụ Phồn chớp mắt, trong tiếng chuông rung trời lở đất, cậu chợt gọi khẽ: “Trần Cảnh Thâm.”
“Ừm?”
Chúng ta bỏ trốn đi.
“…Hôn tôi cái đi.”
Tiếng chuông reo mười giây. Đối phương nâng mặt cậu lên, yên lặng hôn trọn mười giây. Cậu ngửi thấy mùi bạc hà trên người Trần Cảnh Thâm, rõ ràng chỉ mới hai ngày không gặp, ấy vậy mà lại cảm thấy đã cách nhau rất xa rồi.
Dụ Phồn chống tay bên người, móng tay bấm vào da thịt. Dường như vào khoảnh khắc ấy, mớ hỗn độn trong đầu cậu suốt hai ngày qua được quét đi sạch sẽ.
Người kia hôn cậu rồi buông cậu ra. Trong lúc ngẩn ngơ, Dụ Phồn nghe Trần Cảnh Thâm khẽ giọng nói với mình: “Tan học đợi tôi.”
–
Lớp 12-1 luôn về muộn hơn các lớp khác. Tiết cuối cùng, Trần Cảnh Thâm liên tục nhìn ra bên ngoài.
Lan can không có ai, cạnh tường không có ai, ngoài cửa cũng không có ai.
Hắn lấy điện thoại, nhắn tin cho người nằm đầu danh sách: [Dạy quá giờ. Cậu làm bài tập trước đi.]
Mãi không thấy trả lời.
Huyệt thái dương Trần Cảnh Thâm nhảy thình thịch, hắn cảm thấy rất lạ, lúc làm bài tập cũng không thể tập trung suy nghĩ. Thời gian dạy quá giờ thường xuyên kéo dài đến hai mươi phút, đến lần thứ ba xem điện thoại, Trần Cảnh Thâm nghe lòng mình hẫng một nhịp. Hắn thình lình cầm cặp đứng dậy, bước ra khỏi phòng học dưới ánh nhìn chăm chú của cả lớp và giọng nói nghi hoặc của giáo viên.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được vấn đề nằm ở đâu. Khoảnh khắc hắn xuất hiện trên sân thượng, phản ứng của Dụ Phồn cực kì kì lạ – hoảng sợ, mông lung, như thể cậu vốn dĩ không hề ngờ trước được rằng sẽ nhìn thấy hắn.
Buổi trưa có rất nhiều người ở lại trường tự học, nhưng buổi chiều cơ bản chẳng có một ai. Ai cũng vội vàng ăn cơm tắm rửa để còn về lớp tự học.
Vì vậy khi Trần Cảnh Thâm đến phòng học lớp 12-7, bên trong không một bóng người, chỉ có sự vắng vẻ tịch mịch.
Không phải Trần Cảnh Thâm chưa từng nhìn thấy khung cảnh này, nhưng dường như hôm nay trống vắng hơn ngày trước nhiều.
Hắn đi đến bàn cuối cùng trong lớp, lẳng lặng cụp mắt nhìn.
Mọi ngày, trên mặt bàn sẽ luôn bày sách giáo khoa của tiết cuối cùng, bài thi đã làm được một nửa và cây bút thường xuyên quên đóng nắp. Trong ngăn bàn cũng rất lộn xộn, bài thi và sách bài tập nằm la liệt cùng nhau, mỗi lần vào học hay nộp bài tập phải lục lọi rất lâu.
Nhưng giờ phút này, bàn học ấy rỗng không.
Trần Cảnh Thâm vẫn đứng bất động bên cạnh bàn học, không biết bao lâu sau mới kéo ghế bên cạnh ra ngồi xuống. Hắn rút bừa một tờ bài thi trong cặp sách, cầm bút bắt đầu nháp bài.
Thỉnh thoảng hắn sẽ lấy điện thoại ra xem, gọi một cuộc điện thoại. Rồi lại đặt xuống, làm bài tiếp.
Hoàng hôn phủ trên tấm lưng thẳng tắp đầy cứng nhắc của hắn, lặng yên kề cạnh hắn.
Có tiếng động truyền đến từ cửa sau, Trần Cảnh Thâm dừng bút, quay đầu lại.
Trang Phóng Cầm đứng đó với vẻ phức tạp. Hai người nhìn nhau rất lâu, Trang Phóng Cầm mới lên tiếng: “Sao vẫn chưa về nhà?”
“Đợi Dụ Phồn.” Trần Cảnh Thâm đáp.
Bởi đi dạy suốt một ngày, sắc mặt Trang Phóng Cầm vô cùng mỏi mệt, trên mặt hình như còn đọng vệt nước chưa khô.
Cô nhìn vẻ mặt lạnh lùng rất cố chấp của cậu thiếu niên, siết chặt sách giáo khoa trong tay, nhọc nhằn nói tiếp.
“…Về đi, đừng đợi nữa.”
“Dụ Phồn thôi học rồi.”