Nói cách khác, Thập Tuyệt Cấm Cố trận trên người Công Tôn Trí đã sắp đến cực hạn.
Hắn bèn vươn tay chụp vào hư không, lôi chuôi kiếm sắt ra.
Bách Hoa tiên tử hỉ nộ vô thường, có quy tắc làm việc của riêng mình, bất kỳ ai cũng không nhúng tay vào được.
Nếu hắn không làm theo khuôn phép của Bách Hoa tiên tử, khiến nàng không hài lòng, thì dù trời có bị chọc một lỗ thủng, nhất định nàng cũng không ra tay giúp hắn.
Không còn cách nào khác, phải dùng đến thực lực rồi.
“Mời.” Cố Thanh Sơn hít sâu một hơi, giơ kiếm lên nghiêm túc nói.
Hai kiếm thị liếc nhau một cái, giương kiếm lên, bắt đầu tấn công tới.
Hai thanh kiếm một dài một ngắn, một mau một chậm, cùng hỗ trợ lấp đầy sơ hở của đối phương, từng chiêu liền mạch, trong chốc lát đã đánh tới trước mặt Cố Thanh Sơn.
Phối hợp như vậy, kiếm thuật như vậy, không hề có bất kỳ kiểu mẫu gì, chứ đừng nói đến đạo nghĩa với phong độ, mục đích duy nhất chỉ có lấy tính mạng của kẻ địch, đơn giản đến cực hạn.
Nhìn trình độ ăn ý của các nàng, dù cho một người xuất ra được hai kiếm quyết cùng lúc, cũng chẳng thể qua nổi.
“Hay!” Cố Thanh Sơn tán thưởng một tiếng.
Kiếm của hắn cũng vung lên.
Keng! Keng!
Hai tiếng vang liên tiếp.
Hai kiếm thị lùi ra sau vài bước, trên mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
“Phong Trảm?”
“Không, Khai Sơn.”
Hai người do dự, không thể chắc chắn.
Cố Thanh Sơn đuổi theo, trường kiếm trong tay nhìn có vẻ chậm chạp nhưng thực sự lại rất nhanh, chém liên tục năm nhát. Hai kiếm thị liên tục phòng thủ, lại lui ra ngoài bảy tám bước.
“Đây là Tật Phong Liên Trảm!”
“Không đúng, là Khai Sơn Kiếm Chùy!”
Hai người đồng loạt mở miệng nói.
Hai kiếm thị lặng lẽ vận kiếm quyết, cố gắng xuất thủ nhưng sự ăn ý đã không còn.
Kiếm quang xông lên trước mặt, hai người đang muốn vung kiếm, chợt thấy bàn tay rung lên, trường kiếm bị đánh bay ra ngoài xa tít, rơi xuống bên kia đại điện.
Trên đài cao truyền tới một tiếng ồ nhẹ.
“Kiếm ý luân chuyển, biến hóa tự nhiên.”
Bách Hoa tiên tử ngồi xem mà cực kỳ hứng thú, cười nói: “Các ngươi thua cũng không oan, đây là chiêu kiếm kết hợp giữa chân ý của Phong Trảm cùng với chân ý của Khai Sơn, chỉ có người đã thực sự thông thạo hai loại kiếm quyết này mới có thể làm được.”
Nhìn dáng vẻ nàng ta, tựa hồ không đặt chuyện sống chết của Công Tôn Trí cùng với Ninh Nguyệt Thiền vào lòng nữa.
Ngay cả nội gián bậc cao trong Nhân tộc, hay sự tồn tại của thế giới Thần Võ cũng không thể khiến trái tim nàng ta gợn sóng.
Bên kia, Cố Thanh Sơn thu kiếm lại, ôm quyền nói: “Đa tạ hai người đã nhường.”
Trên đài cao, Bách Hoa tiên tử bỗng nhiên đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Ngươi không xuất ra toàn lực.”
Cố Thanh Sơn đáp: “Tại hạ không cần phải vậy.”
Bách Hoa tiên tử nhẹ nhàng bay xuống đứng đối diện với hắn, hỏi: “Ồ? Điều này ngược lại rất thú vị.” Ánh mắt nàng ta sáng rực nhìn chằm chằm vào hắn: “Cho ngươi thêm một cơ hội nữa để chứng minh những gì mà ngươi nói.”
“Xin hỏi chứng minh như thế nào?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Đấu một trận với ta bằng chính thực lực của ngươi, ta tự biết đánh giá thế nào.” Bách Hoa tiên tử nói.
Người này chính là một trong Tam Thánh, dù là lúc Cố Thanh Sơn đạt đến đỉnh cao cũng không thể nào đánh thắng đối phương. Vì vậy, hắn tất nhiên không tiếp tục ra vẻ nữa, kiếm sắt trong tay khẽ chuyển, mũi kiếm chỉ thẳng vào Bách Hoa tiên tử.
“Đoạn Thủy Lưu!” Cố Thanh Sơn quát lên một tiếng, trường kiếm liền đâm thẳng về phía trước.
Trên thanh kiếm, kiếm quang ngưng tụ lại thành từng chùm từng chùm.
Chỉ trong nháy mắt, kiếm quang giống như một trận hồng thủy trào ra mạnh mẽ.
Trời đất yên tĩnh.
Keng!
Kiếm quang chói mắt thoáng hiện ra trên mũi kiếm rồi lại bỗng nhiên vụt tắt. Cả thanh kiếm sắt cũng không chịu nổi uy lực của một chiêu này, lập tức vỡ ra thành từng vụn sắt rơi lả tả khắp nơi trên mặt đất, phát ra những âm thanh leng keng dễ nghe.
Cố Thanh Sơn sững sờ.
Bách Hoa tiên tử hơi động đậy một chút đã lập tức quay về trên đài cao.
“Chiêu thức vừa rồi không tệ, đối với người có độ tuổi như ngươi thì thực đúng là hiếm thấy.” Nàng đánh giá.
Tuy chiêu kiếm vừa rồi không thể thi triển được, nhưng nhãn lực của Bách Hoa tiên tử cao siêu cỡ nào, chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu được trình độ kiếm pháp của Cố Thanh Sơn.