Nghe thấy tiếng động, cô nghiêng đầu nhìn qua, thần kinh bị rượu làm tê liệt, nở một nụ cười chậm rãi, giọng nói mềm mại: “Anh đã về rồi.”
“…”
Lục Tây Kiêu đi tới, vừa đến gần đã nhìn thấy những đốm nhỏ đã bắt đầu xuất hiện trên người cô.
Lấy chai rượu trong tay cô ra, đem dòng chữ ngay mặt ngoài đến trước mắt cô: “Chữ rượu lớn thế này mà còn nhìn không thấy.”
“Lúc sau nhìn thấy rồi.” Cô không nóng không lạnh nói.
Lục Tây Kiêu: “Vậy em còn uống, không biết mình bị dị ứng rượu sao?”
“Em mua thuốc dị ứng rồi.” Chu Vãn hít mũi một cái, bộ dáng có chút uất ức, “Nhưng anh giao hàng chậm quá, uống hết rượu rồi còn chưa giao tới.”
“…”
Lục Tây Kiêu quả thực là tức đến bật cười.
Lười để ý đến con sâu rượu này, anh xoay người đi đến tủ bên cạnh TV, lấy ra một hộp thuốc dị ứng từ trong ngăn kéo, lấy ra hai viên, rót một ly nước ấm đưa tới: “Uống đi.”
Chu Vãn mờ mịt chớp mắt mà nhìn vào lòng bàn tay anh: “Giao đến rồi à?”
“Trong nhà đấy.”
“Trong nhà sao lại có?”
Lục tây Kiêu trực tiếp nắm cằm cô để cô ngẩng đầu lên: “Há miệng ra.”
Cho thuốc, đổ nước vào, làm liền một mạch, nhìn cô nuốt xuống rồi mới mở miệng: “Lúc trước mua.”
“Tại sao?”
Chu Vãn say rượu biến thành mười vạn câu hỏi vì sao.
Lục Tây Kiêu tức giận: “Bởi vì trong nhà có một con sâu rượu, động một chút lại dị ứng.”
Chu Vãn chậm rãi, nhẹ giọng: “À.”
Qua một lúc, cô ngang nhiên ập tới, mềm nhũn nép vào lòng Lục Tây Kiêu, cọ cọ đầu: “Xin lỗi.”
“Còn biết xin lỗi cơ đấy.”
Lục Tây Kiêu xùy một tiếng, vỗ mạnh vào mông cô, “Mua thuốc dị ứng để uống rượu, em giỏi thật đấy.”
Chu Vãn lẩm bẩm, lại nói: “Xin lỗi.”
“Lần này lại xin lỗi cái gì?”
“Có thể phiền anh chút được không?” Chu Vãn nấc cục một cái, cánh tay ôm cổ anh. “Ôm em về phòng ngủ, em có chút, không đứng dậy nổi.”
“…”
Lục Tây Kiêu vừa giận vừa buồn cười.
Chu Vãn khi say rượu hai má đỏ bừng, động tác chậm chạp, nói chuyện cũng chậm rì rì, như đang làm nũng vậy.
Hồi lâu sau, anh nhịn không được, vẫn cười một tiếng: “Được.”
Anh ôm Chu Vãn đi vào phòng ngủ.
Chu Vãn không nhịn được giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve xương quai xanh bên trái của anh, cách một lớp áo vuốt nhẹ.
“Lục Tây Kiêu.”
“Hửm?”
“Đau không?”
“Cái gì cơ?”
“Lúc xăm hình.”
“Vẫn ổn.” Lục Tây Kiêu giật giật khoé miệng, “Không nhớ rõ nữa, hình như là không đau.”
“Vậy, còn lúc bị dao đâm thì sao?”
“Cái đó rất đau.”
Lục Tây Kiêu rũ mắt xuống nhìn cô, thấy hốc mắt của cô gái nhỏ hồng hồng, bộ dáng muốn khóc, vội vàng dỗ dành một câu: “Nhưng qua nhiều năm như vậy, cũng không còn nhớ rõ nữa rồi.”
Chu Vãn ôm chặt lấy cổ anh, vùi mặt thật sâu vào ngực anh.
“Lục Tây Kiêu, xin lỗi.”
“Không có gì để xin lỗi cả.” Lục Tây Kiêu dịu dàng nói. “Là anh tự nguyện.”
Chu Vãn ở trong lòng ngực anh khẽ lắc đầu: “Em nói, nếu như ngay từ đầu em có thể thẳng thắn một chút, tin tưởng anh một chút, có phải anh cũng sẽ không đau khổ như thế không?”
Lục Tây Kiêu dừng một lát, cụp mắt.
“Lúc đầu em ở bên anh, không phải là vì lợi dụng anh đâu.”
Lục Tây Kiêu nhẹ nhàng đặt cô lên giường, xoa nhẹ tóc cô: “Ừm, đều đã qua rồi.”
Chu Vãn nắm lòng bàn tay của anh, cực kỳ chặt.
Ánh đèn ấm áp trong phòng ngủ chiếu vào đôi mắt ướt sũng của cô, vẻ mặt buồn bã lại chua xót.
Giọng nói của cô mang theo chút run rẩy không khống chế được, nói từng chữ vô cùng nghiêm túc, từng chữ một: “Thật đấy, em ở bên anh là vì em thích anh, chỉ bởi vì, em muốn làm cho anh vui vẻ… Em cứ nghĩ là anh sẽ không thích em lâu đâu, em cứ nghĩ, ít nhất là ở bên cạnh anh mấy tháng, khiến anh vui vẻ là được rồi.”
Lông mi Lục Tây Kiêu khẽ run lên, yết hầu lên xuống.
Cuống họng anh cảm thấy chát chát, mở miệng, nhưng làm sao cũng không phát ra được âm thanh nào.
Những bụi bặm trong quá khứ, những bí mật không ai biết, đều được mở ra vào giờ khắc này, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh mặt trời.
“Lục Tây Kiêu, em đã bắt đầu thích anh từ rất lâu rồi.”
Ở độ tuổi mười sáu mười bảy, Lục Tây Kiêu là một tia sáng chói mắt rực rỡ nhất, vô tư ngông cuồng, vô ưu vô lo.
Chàng trai với tính cách mạnh mẽ không chịu trói buộc, hổ mọc cánh bay lên giữa ban ngày.
Rung động của thời niên thiếu tựa cánh đồng hoang vu nở rộ ngày xuân, Lửa đồng thiêu chẳng rụi[4].
[4] Nguyên văn là 野火烧不尽 – một câu thơ trong bài “Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt” của Bạch Cư Dị, bản dịch của Nguyễn Phước Hậu (Nguồn: thivien.net).“Lúc anh còn chưa biết em, thì em đã trộm thích anh rồi.”
Nghe đến đây, Lục Tây Kiêu mới sửng sốt.
“Cái gì?”
“Em rất thích anh, em vẫn luôn rất thích anh, nhưng em không dám đến gần anh.”
Anh quá chói mắt.
Chói mắt đến nỗi, cô căn bản chưa từng có hy vọng xa vời bản thân mình có một ngày lại có thể đứng bên cạnh Lục Tây Kiêu, ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ, càng đừng nói đến việc hành động.
Từ nhỏ đến lớn, cô tựa như một gánh nặng vướng víu, ngay cả mẹ cũng không thương cô, sao cô có thể yêu cầu xa vời gặp ai đó vô duyên vô cớ yêu thương cô.
Ngay cả cô cũng không thích mình, sao có thể tin tưởng một người tốt như anh lại thích cô.
Chuyện của Quách Tương Lăng, chẳng qua chỉ là một cơ hội.
Cho cô một lý do để đến gần Lục Tây Kiêu.
Những lợi dụng và tối tăm kia là thật, nhưng những thầm mến và yêu thích cũng là thật.
Lục Tây Kiêu của khi đó thật sự là rất bướng, Chu Vãn nhìn những cô gái bên cạnh anh lần lượt thay đổi, lãng tử khó quay đầu.
Ngay từ đầu, đúng là cô muốn trả thù Quách Tương Lăng, cũng là vì muốn thành toàn cho giấc mộng của mình.
Một giấc mộng thoáng qua.
Nhưng cô đồng ý lời tỏ tình của Lục Tây Kiêu, chỉ bởi vì sự chân thành tàn khốc đó.
Lúc ấy cô đã hạ quyết tâm rằng cả đời này cũng sẽ không dính dáng gì đến Quách Tương Lăng nữa, kế hoạch ban đầu của cô đã dừng lại.
Trong kế hoạch ngây thơ của cô khi đó, Lục Tây Kiêu sẽ không biết gì, bọn họ sẽ yêu đương một thời gian, có lẽ là một tháng, cũng có lẽ là hai tháng, đợi đến lúc Lục Tây Kiêu nói chia tay với cô, cô sẽ rời đim giữ bí mật đó mãi mãi.
Nhưng cô đã đánh giá thấp tình yêu của Lục Tây Kiêu đối với cô.
Cũng đã đánh giá thấp nhân cách của Quách Tương Lăng có thể xấu tới mức độ nào.
Mọi thứ đều giống như cái bánh răng chết chóc, hết cái này đến cái khác, đến cuối cùng cô cũng bị cuốn vào trong đó, khó giữ được mình.
———
Lục Tây Kiêu thấp giọng nói: “Thế cho nên, bức ảnh kia là từ đại hội thể thao lớp 10.”
Chu Vãn khẽ giật mình, nhìn về phía tấm ảnh ở mặt sau điện thoại của anh.
Trong bức ảnh, cô nhìn vào ống kính mỉm cười giơ chữ V, sau lưng là Lục Tây Kiêu đứng ở đằng xa, lười biếng đứng đấy, trong lúc vô tình ngước mắt nhìn qua.
Cô im lặng nhìn xem, dường như bị kéo vào giữa mùa hè trời nắng chang chang.
———
Đại hội thể thao lớp 10 mấy ngày nay cực kỳ nóng bức khô hanh
Ngay trước khi cơn bão đến, khí áp thấp, vừa oi bức vừa khô, gió thổi đến cũng khô.
Cố Mộng nhận được cái máy ảnh trong kì nghỉ hè, liền mang đến trường trong đại hội thể thao, sáng sớm đã bị rất nhiều nữ sinh vây quanh cùng nhau chụp không ít ảnh.
“Vãn Vãn.” Cố Mộng nói: “Mình cũng chụp cho cậu một bức nhé.”
Chu Vãn cười rộ lên: “Được.”
Cách đó không xa là sân nhảy xa, đang lúc thi đấu, xung quanh có rất nhiều người.
Khóe mắt Chu Vãn nhìn thoáng qua một bóng hình quen thuộc.
Anh không mặc đồng phục, một cái áo màu trắng ngắn tay sạch sẽ, làn da trắng lạnh, lộ ra gân xanh trên cánh tay, tóc bị gió thổi loạn, đang nói chuyện với bạn ở bên cạnh, trên mặt mang theo ý cười thản nhiên, hết sức tùy tiện.
Tim cô đập thình thịch.
Cố Mộng gọi cô: “Vãn Vãn, đứng ở chỗ đấy đi, ở đây ngược sáng, chụp không đẹp.”
“Ở đây đi.” Sau lưng Chu Vãn là đường chạy, sân nhảy xa, tìm một cái cớ: “Bên đó có thi đấu, sợ quấy rầy đến người ta.”
“Được rồi, chỉ có điều chụp không đẹp thì cậu đừng có mà đánh tớ đấy nhé.”
Chu Vãn cười cười: “Sao có thể chứ.”
Cố Mộng giơ máy ảnh lên.
Chu Vãn nhìn vào ống kính, nở một nụ cười, cô có chút hồi hộp khó hiểu, có chút câu nệ, mím môi.
Cố Mộng thò đầu ra từ sau máy ảnh: “Vãn Vãn, cậu thả lỏng một chút.”
“Ừ.”
Chu Vãn dừng một chút, giơ tay làm động tác V.
Một trận gió thổi đến, Chu Vãn mượn khe hở lúc sửa lại tóc rồi nhìn về phía sau, chụp từ góc độ này… Chắc là cũng có thể chụp được anh ấy vào khung hình nhỉ?
“Tách” một tiếng.
Hình ảnh dừng lại.
Đây là bức ảnh chụp chung đầu tiên của cô và Lục Tây Kiêu.
Cũng là chứng cứ duy nhất trong vở kịch câm thầm mến của cô.