Cô bước xuống lầu, tiện tay cầm mũ bóng chày và khẩu trang ra ngoài.
Ngoài cửa, Lệ Dạ Kỳ dựa vào cột cửa hoa lệ, con chó lớn lần trước đánh ngã cô cũng đang vây quanh anh vẫy đuôi, anh cúi người, sờ sờ đầu nó.
Đại cẩu tựa vào lòng bàn tay anh, nức nở một tiếng, tựa hồ rất là ủy khuất.
“Xin lỗi, gần đây ba bận không để ý con, khiến con chịu ủy khuất” Lệ Dạ Kỳ thấp giọng nói.
“Uy u…”Ngươi vội vàng ngủ lão bà, người ta còn là cẩu độc thân, đại cẩu càng phát ủy khuất.
Khóe mắt Lệ Dạ Kỳ hàm chứa ý cười, “Biết rồi, biết rồi, lát nữa sẽ tìm cho con một chó chồng, không đau lòng nữa?”
Mai Mai đứng đó vẫy đuôi, mặt chó bất bình. Mẹ mới hình như không thích nó, ba lại muốn nhốt nó vào lồng chó, ô……
Ngọc mềm ấm thơm trong ngực, Lệ Dạ Kỳ ôm eo cô, giọng nói vang lên:”Nó chỉ muốn chơi đùa với em, đừng sợ, nó không cắn đâu”
Ngôn Lạc Hi sợ tới mức hoa dung thất sắc, hai tay ôm chặt anh, không ngừng chui vào lòng anh: “Tôi sợ, anh bảo nó tránh xa một chút”
Lệ Dạ Kỳ bất đắc dĩ, đành phải trầm giọng, “Mai Mai, trở về”
Mai Mai đáng thương hề hề nhìn bọn họ, rõ ràng nó ngốc ngếch đáng yêu như vậy, mẹ mới vì sao lại sợ nó? Nó cúi đầu, một bước ba quay đầu lại biến mất trên con đường nhỏ phía trước.
Ngôn Lạc Hi nhìn bóng dáng cô đơn rời đi của nó, cô nhìn chằm chằm người đàn ông gần trong gang tấc, “Hình như nó mất hứng”
Lệ Dạ Kỳ rũ mắt, liếc nhìn hơn nửa người phụ nữ đang treo trên người hắn, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ bừng của cô, tâm thần anh lắc lư dữ dội.
Cánh tay ôm eo cô, xoay người một cái, đặt cô lên trụ cửa, cúi đầu hôn xuống.
Tinh tế gặm hôn, lộ ra vài phần thờ ơ, lại giống như đè nén cuồng dã trong thân thể.
Ngôn Lạc Hi đầu óc mơ hồ, giữa răng môi thấm đẫm mùi thuốc lá ngọt ngào, đầu lưỡi anh đẩy hàm răng của cô ra, cô bị ép mở miệng tiếp nhận anh tuần tra.
Sau một phen dây dưa, ngón tay cô nắm chặt áo sơ mi cao quý của anh, cúi xuống ngực anh thở dốc.
“Sau này không được tùy tiện hôn tôi”
“Được, anh sẽ không tùy tiện hôn em”
Giọng nói của người đàn ông hàm chứa ý cười, trả lời rất chắc chắn.
Hai má Ngôn Lạc Hi đỏ lên, cô dùng sức đẩy anh ra, “Lưu manh”
Nàng xoay người, vội vàng đi xuống bậc thang.
Ngón tay Lệ Dạ Kỳ nhẹ nhàng đặt lên đôi môi mỏng ướt át, cười khẽ một tiếng, thản nhiên đi theo sau.
Khoảng cách giữa hai người thủy chung không xa không gần, Ngôn Lạc Hi thỉnh thoảng quay đầu lại, sẽ thấy anh không nhanh không chậm đi theo phía sau cô, trong nháy mắt đó, cô lại cảm thấy đặc biệt an tâm.
Trong tiệm quần áo dưới chân núi, Ngôn Lạc Hi đeo khẩu trang lên miễn cho bị người nhận ra.
Cô cầm lấy một hộp quần lót màu đỏ nhìn kích thước, khóe mắt thoáng nhìn một thân ảnh cao lớn đứng bên cạnh, không được tự nhiên nói: “Anh chờ ở bên ngoài, tôi chọn xong sẽ đi ra”.
Lệ Dạ Kỳ đưa tay lấy quần lót, bình tĩnh hỏi: “Bình thường em mặc bao nhiêu?”
“Size L” Nói xong cô đã muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, sao cô lại nói chuyện này với anh.
Lệ Dạ Kỳ nhìn một chút, “Đây là số L, lấy thêm hai hộp nữa mặc.
“……”
Ngôn Lạc Hi muốn nói, anh hiểu phụ nữ như vậy, trước kia rốt cuộc đã từng có bao nhiêu phụ nữ, hay là mua quần lót cho bao nhiêu phụ nữ?
Vừa nãy trong nhà, đột nhiên để cho cô rơi vào hồi ức người kia là ai? Ý thức được mình nghĩ quá nhiều, cô vội vàng dừng suy nghĩ, không tâm trạng nói:”Kỳ thật anh có thể mua toàn bộ quần lót đỏ ở đây, tôi một ngày mặc một cái, nửa năm không lặp lại”
Lệ Dạ Kỳ nhíu mày.
“Cũng không phải là không thể.”
Một giờ sau, Ngôn Lạc Hi khiêng một túi da rắn lớn quần lót đỏ muốn khóc không thôi, cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông đút tay vào túi, nhàn nhã như đi dạo trong vườn. “Này, dù sao cũng là một quý ông, giúp tôi xách.”
Lý Dạ Kỳ đứng yên, nghiêng người nhìn cô, “Đã thỏa thuận rồi, anh mua em xách.”