Bình tĩnh lại cảm xúc của mình, Lạc Ân Nghiên lớn giọng quát.
“Đủ chưa? Bây giờ thì cút đi. Đừng tới đây làm phiền tôi nữa, CÚT!”
Cùng lúc này cô cầm lên cái gối ở ghế sofa gần đó ném thẳng vào người cậu. Khuôn mặt Âu Thành Triệu hứng chọn cái gối ấy, cậu cúi gằm mặt xuống, những vết thương chồng chất trên gương mặt xinh đẹp vô cùng đáng thương. Âu Thành Triệu cười như một tên vô lại, lúc cậu ngước mặt lên đôi mắt đã ửng đỏ từ lúc nào. Những giọt nước đọng lại trên khoé mắt, sợ là chỉ còn một chút nữa thôi nó sẽ rơi xuống.
“Chị vô tâm thật đấy! Chị làm em đau, rất đau, tại sao chị lại đối xử vậy với em chứ? Chúng ta chia tay có thể làm bạn mà, tại sao chị lại phản ứng gay gắt với em?”
“Nực cười! Tôi nói rồi, cậu không có đủ tư cách làm bạn với tôi! Đừng nói nhiều nữa cút đi. Đồ của cậu mai tôi sẽ kêu người đem đến tận nhà cho cậu!”
Nói xong cô quay người đi lên lầu, chỉ để lại bóng lưng lạnh lùng cho Âu Thành Triệu.
Bỗng nhiên một giọng nói trầm thấp phía sau vang lên.
“Người đàn ông già đấy mà chị cũng thích sao? Em rõ ràng được sức hơn hắn ta mà”
Lạc Ân Nghiên nghe những lời nói khó nghe ấy, cô cũng không quan tâm. Chỉ chậm rãi bước từng bước cho tới khi khuất đi tầm mắt cậu. Ai biết được trong phút giây ấy, nước mắt của cô đã rơi ra vươn trên hàng mi cong vuốt.
Âu Thành Triệu đứng ngẩn ngơ nhìn bóng lưng của cô, là một bóng lưng vô tình. Cậu quay người lại nhìn đống đồ ăn ngổn ngang rồi từ từ đi lại gần ngồi xuống. Bàn tay run rẩy nhặt từng món bỏ vào bọc, nhìn cảnh này chắc ai cũng sẽ thấy đau lòng cho người thanh niên ấy. Mà cô đứng trên lầu nhìn xuống cũng thấy được toàn cảnh, cũng cảm thấy có chút đau lòng, nhưng chẳng qua là cô không muốn quan tâm nữa, không muốn để ý tới cậu nữa.
Kéo lại tấm rèm che chắn, căn phòng vốn sáng trưng lại chìm vào trong bóng tối mịt mù. Cô ngồi thẩn thờ trên giường, đưa đôi mắt nhìn vào bức ảnh chụp cùng cậu ở Mĩ. Trông hai người lúc đó cười rất tươi và vui vẻ. Lạc Ân Nghiên cầm lên cái gối ném về phía bức ảnh, khiến cho nó bị rơi xuống sàn vỡ nát.
Cô thật thảm hại mà! Thật thảm khi đã yêu cậu. Một tình yêu như tiên cô hằng mong ước đều đã như bức ảnh này mà vỡ tan tành. Cô phải buông bỏ, phải buông bỏ thôi!
– ———————
Âu Thành Triệu về tới nhà, cậu bước từng bước vào căn phòng của mình. Căn phòng khi xưa cậu hay ngủ mỗi ngày, bây giờ bỗng chốc trở nên thật xa lạ, không có hơi ấm quen thuộc, không có mùi hương quen thuộc của ai đó. Trong lòng cậu cảm thấy không hề dễ chịu một chút nào khi ở đây, nhưng chả phải đây mới chính là nhà của cậu, phòng của cậu sao?
Một mình ngồi trên cái nệm êm ấm. Âu Thành Triệu cô độc mở ra bịch đồ ăn, chầm chậm lấy ra từng thứ bỏ vào miệng của mình. Đồ ăn liên tục được nhồi nhét vào miệng, cho đến khi Âu Thành Triệu không chịu được nữa mà bị sặc.
Lúc này một tiếng “tạch” mở của phòng vang lên. Căn phòng tối om bỗng dưng bị ai đó bật sáng lên bất chợt, cậu nheo mắt lại một chút rồi mới nhìn bên ngoài. Châu Ái Nghi đang đứng ở cửa nhìn cậu với ánh mắt không tin nổi.
“Âu Thành Triệu? Em đang làm gì vậy?”
Cậu không trả lời câu hỏi ấy, mà chỉ lạnh nhạt nhìn xuống đất, tiếp tục nhồi nhét thức ăn vào miệng mình. Châu Ái Nghi hoảng hốt chạy lại, tay cô ngăn lại hành động không bình thường của cậu, cao giọng quát lớn.
“Em đang làm cái gì đấy? Muốn bị mắc nghẹn tới c.h.ế.t à?”
“Em đang ăn mà, em đói” Cậu vừa nói vừa lắc đầu phủ nhận.
“Ai lại ăn uống như em chứ? Hôm qua em bảo sẽ tới nhà chị ăn cơm sau đó cũng biến mất dạng không thấy đâu. Chị gọi em gần chục cuộc cũng không nghe máy, tới nhà xem tình hình thì lại thấy thế này. Em rốt cuộc là bị làm sao vậy?”
“Không sao!”
“Em nghĩ nói vậy chị sẽ tin à? Đừng nói với chị bộ dạng như thế này của em là do kết thúc với Lạc Ân Nghiên nhé?”
Nghe tới đây, Âu Thành Triệu cứng đờ như bức tượng, câu hỏi này như một mũi tên chúng vào tim đen của cậu vậy. Âu Thành Triệu gượng gạo ngẩn đầu lên, khuôn mặt bày ra thản nhiên như không có gì. Cậu nhếch môi cười.
“Làm gì có chuyện đó. Em đang vui vẻ ăn mừng đó chứ, vui vẻ đến mức không kiềm được” Nói xong cậu còn không quên vang lên tiếng cười phụ hoạ.
Châu Ái Nghi hoàn toàn không thể nào nhận ra được điểm khác biệt. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhỏ nhẹ nói.
“Haizzz, được rồi đứng dậy đi, trông em thật bừa bộn. Ra ngoài đi, mẹ chị hôm nay lên đây chơi kêu chị đưa em qua để ăn cơm đấy. Nhưng điện thoại gọi mãi không được, chị phải đành vác cái thân mệt mỏi này qua đây thôi. Em sửa soạn đi rồi cùng chị qua nhà một chuyến, sẵn tiện bàn một số chuyện về hôn sự sắp tới của chị. Chị có vài cái muốn hỏi đó!”
Cậu nhẹ nhàng đứng dậy, từ tốn gật đầu.
“Em biết rồi! Chị ra ngoài đợi em một chút”
Châu Ái Nghi “ừm” một tiếng song cũng đi ra bên ngoài. Cánh cửa vừa đóng lại, Âu Thành Triệu đứng một mình trong phòng, nhìn xuống nền nhà vương vãi đầy đồ ăn, ngẩn ngơ một lúc lâu sau đó mới cúi người xuống dọn dẹp bỏ vào bọc nilong nhỏ.
Chờ đến khi Âu Thành Triệu sửa soạn xong thì cũng là chuyện của vài phút sau. Bước ra khỏi phòng, mặc lên một bộ đồ thể thao thoải mái, trông cậu lúc này có chút sức sống tươi tỉnh hơn hẳn.
Ra khỏi nhà
Khi vừa bước ra tới thang máy, bỗng dưng Châu Ái Nghi và Âu Thành Triệu bắt gặp một hình bóng quen thuộc. Cô gái kia cũng ngạc nhiên không kém, đến khi nhận ra Âu Thành Triệu cô liền mỉm cười vui vẻ chạy lại. La Ly không nhanh không chậm ôm lấy cánh tay của Âu Thành Triệu, giọng ngọt đến nhão nhoẹt vang lên.
“Anh trẻ, lâu lắm không gặp. Dạo này sao không liên lạc với em?”