Vi Tiểu Bảo nhẹ nhàng dùng vai hấy vào người của Khang Hi.
-Có điều sau này thì thường đi theo Tiểu Huyền Tử lăn lộn hỗn đản, là mưa lâu… đương nhiên liền trở nên có học.
-Là …mưa dầm thấm đất, hừ… vừa mới khen ngươi xong..
Khang Hi lườm hắn rồi hỏi tiếp.
-Đúng rồi, sau đó ngươi bị Huyết Đao lão tổ mang đi, làm cách nào lão bỏ qua cho ngươi?
Vi Tiểu Bảo vốn là muốn lừa Khang Hi nói là nhờ có Tống Thanh Thư cứu mình, nhưng gã nghĩ tới lúc vì giữ lấy mạng sống, đã tiết lộ nội tình bí mật của Mãn Thanh, vạn nhất Tiểu Huyền Tử không có phòng bị, chẳng phải là hại hắn?
Do dự một hồi, Vi Tiểu Bảo cuối cùng thì mở miệng nói:
-Tiểu Huyền Tử, nô tài không dám nói. . .
-Có cái gì không dám nói?
Khang Hi nhãn châu chuyển động, buồn cười nhìn hắn:
-Có phải là ở trước mặt Huyết Đao lão tổ nói xấu ta? Nếu vậy thì không có gì, ta xá tội cho ngươi…
-Ưm… so với nói vậy còn nghiêm trọng hơn chút.
Vi Tiểu Bảo cúi đầu nhưng vẫn liếc mắt nhìn Khang Hi
-Hừ..vậy là ngươi nói xấu phụ hoàng hay là mẫu hậu?
Khang Hi sắc mặt chìm xuống.
-Cũng không phải vậy…!
Vi Tiểu Bảo lắc đầu như cái trống bỏi, nghĩ thầm có chết thì chết, liền đem chuyện mình tiết lộ chuyện quan hệ giữa Khang Hi, Bảo thân vương, Ngô Tam Quế cho Huyết Đao lão tổ biết hết ngọn ngành.
Khang Hi nghe qua nhướng mày, đứng im lặng một lúc lâu không nói gì.
Vi Tiểu Bảo ở một bên run sợ chờ đợi, vội vã tiếp tục giải thích tiếp:
-Tiểu Huyền Tử, lúc đó nô tài sắp bị Huyết Đao lão tổ mang về Mông Cổ, lúc đó nô tài nghĩ đến nếu như Thất vương gia mông Cổ dùng nô tài để áp chế Tiểu Huyền Tử , thì Tiểu Huyền Tử sẽ…. tiến thối lưỡng nan, nếu cứu nô tài sẽ tổn hại đến lợi ích Đại Thanh, đó là bất nhân; nếu như trơ mắt nhìn nô tài chết đí, vậy thì là không có tình huynh đệ, đó là bất nghĩa; nô tài làm sao nhẫn tâm để cho Tiểu Huyền Tử làm một kẻ bất nhân bất nghĩa cái đồ gì đó đây…
-Hỗn trướng!
Nhìn thấy Vi Tiểu Bảo làm ra dáng vô cùng đáng thương, Khang Hi làm sao mà không biết âm mưu của gã, thấy gã bây giờ nói chẳng ra ngô khoai gì cả, liền phì cười mắng.
-Quên đi, chuyện này cũng không phải là đại sự gì, cũng có thể nhân cơ hội này mưu tính một phen.
Vi Tiểu Bảo ánh mắt sáng ngời, lập tức ra bộ kính ngưỡng nhìn Khang Hi:
-Tiểu Huyền Tử trong nháy mắt đã nghĩ ra diệu kế phá giải, quả nhiên so tài với Gia Cát Lượng. . .
-Hừ…bớt nịnh chút đi.
Khang Hi ánh mắt thâm thúy, đăm chiêu.
-Ta cùng với Bình Tây vương, Bảo thân vương liên minh cũng chỉ là kế hoạch tạm thời, tuy rằng liên hợp cùng chống với quân Mông Cổ trong giai đoạn này chiếm lấy thượng phong, nhưng nếu cứ kéo dài tình trạng này, tất sẽ xảy ra chuyện, ta cũng rất giải quyết dứt điểm chuyện này, chỉ là quân Mông Cổ luôn áp sát, nên không thể nào hạ được quyết tâm, bây giờ ngươi đánh bậy đánh bạ đem tin này tiết lộ ra ngoài, nếu như Mông Cổ thật sự lui binh, trái lại vừa vặn đúng như kế hoạch mà ta muốn thực hiện.
-Nhưng Mông Cổ sẽ đứng xem chúng ta chó cắn. . .
Thấy Khang Hi trừng mắt, Vi Tiểu Bảo vội vã thay đổi nói
-Xem chúng ta tự gϊếŧ lẫn nhau, đúng như là tâm ý của bọn họ?
-Ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, thế nhân ai cũng đều muốn làm ngư ông, nhưng có rất ít người hiểu được làm ngư ông thì cũng không phải dễ dàng như vậy.
Khang Hi tự tin nở nụ cười, trong lòng đã có lập ra kế hoạch.
-À.. ngươi nói có mang theo về hai người cao thủ?
Khang Hi chợt nhớ quay đầu hỏi.
-Tiểu Huyền Tử không phải là nô tài thổi phồng, lần này nô tài tìm được hai cao thủ trong cao thủ, một là quốc sư Thổ Phồn Cưu Ma Trí, là cao thủ số một của Tây Tạng, có thể dùng tay không đánh ra đao khí vô hình; một là thiếu niên kiếm tiên, dùng một thanh kiếm gỗ trong vòng mười trượng lấy được thủ cấp, như cái.. cái gì trở bàn tay. . .
Nghe Khang Hi nhắc tới hai người cao thủ, Vi Tiểu Bảo rất là đắc ý, ở trong hoàng cung Đa Long cũng được coi như cao thủ số một, số hai, nhưng với hai cao thủ này so ra, đó là một trên trời, một dưới biển, gã cảm thấy lần này nhất định có thể được tiểu hoàng đế ngợi khen ban thưởng.
-Thủ đao? Mộc kiếm?
Khang Hi quả nhiên là cáo hứng.
-Cưu Ma Trí kia thì khoan nói, Tống Thanh Thư dùng kiếm gỗ không chỉ có võ công cao cường, mà còn có nhiều nghĩa khí, hắn đối với nô tài thì huynh đệ giống với cái kia Quan Vũ….
Vi Tiểu Bảo nhớ đến Tống Thanh Thư mấy lần cứu mình mặn ngọt ân tình, nhân cơ hội trắng trợn đưa Tống Thanh Thư lên thật cao.
-Nhanh truyền cho bọn họ vào đây.
Khang Hi liền xoay người đi đến trên long ỷ ngồi, ở trước mặt người ngoài Khang Hi muốn luôn duy trì uy nghiêm của vị hoàng đế.
Vi Tiểu Bảo vội vàng truyền chỉ xuống bên dưới.
Lúc Khang Hi nhìn thấy hai cao thủ được Vi Tiểu Bảo thổi lên tới trên trời cao, khóe miệng lộ ra nụ cười cao thâm khó dò nói:
-Nói đến cao thủ, quãng thời gian trước trẫm cũng mời được một cao thủ tuyệt đỉnh đến đây, chỉ là không biết so cùng với hai vị ai cao ai thấp hơn đây?