Tống Tập Tân trong lòng chấn động, sắc mặt trắng bệch.
Nam nhân áo trắng coi như không thấy, hai tay nắm đai ngọc, nhìn về phía bầu trời ngoài cửa sổ, mỉm cười nói: “Cũng dựa vào bổn vương là đệ nhất nhân của võ đạo vương triều Đại Ly.”
Kỳ thật những lời này đổi lại là cách nói khác, càng chấn động lòng người hắn, chỉ có điều nam nhân thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng, cảm thấy chỉ cần là ở sau người khác, cho dù chỉ là sau một hai người thì căn bản cũng không đáng để tuyên dương.
Nam nhân nhớ tới thánh nhân Nho gia tọa trấn nơi này, khóe miệng lộ vẻ khinh thường, hừ lạnh một tiếng.
Hắn nghĩ rằng, nếu không phải thân ở mảng thiên địa này, một tay của lão tử có thể giết loại thần tiên tam giáo như Tề Tĩnh Xuân ngươi.
…
Trong nhà tranh trường tư, Tề tiên sinh đang nghe tiếng đọc sách của đám trẻ con.
Ngồi ngay ngắn.
Ngồi ngay ngắn trên ý nghĩa chân chính, những hạt giống đọc sách như Triệu Diêu và Tống Tập Tân cũng khó mà lãnh hội được tinh túy trong đây.
Nho giáo có một bộ kinh điển “Lập giáo khai tông”, tên là Đại lễ, trong đó bài Tu Thân chuyên môn viết về quân tử coi ngồi như thơ, bởi vì thi nhân thần tượng, thế ngồi như thơ, sự trang trọng nghiêm túc trong đây không cần nghĩ cũng biết.
Lúc này, Tề Tĩnh Xuân giống như nghe rõ tiếng nói thầm trong lòng của nam nhân áo bào trắng, vân đạm phong khinh, mỉm cười nói: “Vũ phu chưởng quốc đúng là cũng không tồi. Chỉ có điều, cải trang vi hành, cũng không phải là điềm lành.”
Bên cửa nhà truyền đến tiếng bước chân, Lưu Tiện Dương vừa định nhảy xuống khỏi đầu tường thì chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, có người cười nói: “Tiểu tử ngươi có phải là của đồ đệ của Diêu lão đầu không? Họ Lưu hả?”
Là vị quan đốc tạo diêu vụ áo trắng đai ngọc kia, bước ra khỏi thềm cửa, quay đầu tươi cười nhìn về phía này.
Lưu Tiện Dương lập tức cả người cứng ngắc, phát hiện mình không ngờ không có khí lực nhảy xuống tường, chột dạ cười gượng nói: “Hồi bẩm đại nhân, đúng là ta, lúc ấy khi đại nhân tới long diêu của chúng ta, sư phụ bảo ta biểu diễn cho đại nhân xem mấy sản phẩm.”
Nam tử gật đầu, quan sát thiếu niên cao lớn, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Thiếu niên, có muốn ra ngoài nhìn không? Ví dụ như đầu quân nhập ngũ, ra trận chém giết, ta cam đoan chỉ cần ngươi chịu khó mười năm, có thể lên làm đại quan, đến lúc đó sẽ tự mình ở kinh thành bày rượu mừng công cho ngươi, thế nào?”
Tống Tập Tân đứng sau nam nhân sắc mặt âm trầm như nước, nắm chặt khối ngọc bội rồng già phân mây mà Phù Nam Hoa tặng.
Hạt giống đọc sách phải mang cái danh “con tư sinh” “con hoang” rất nhiều năm này hiện giờ đã biết thân phận thật sự của nam nhân bên cạnh, cho nên thiếu niên mới càng hiểu phân lượng mà những lời nam nhân này nói, bốn chữ “tự mình bày rượu” này sẽ là một tấm bùa giữ mạng lợi hại nhất Đại Ly, là một chiếc thang quý tộc dài nhất quan trường.
Lưu Tiện Dương thì vắt hết óc cố nghĩ ra một số chữ dấm chua, lắp bắp nói: “Cám ơn sự ưu ái của quan đốc tạo đại nhân, tiểu nhân đã đáp ứng sẽ làm học đồ lò rèn của Nguyễn sư phó rồi, thật sự xin lỗi, mong rằng đại nhân đừng… đại nhân đừng trách…”
Những lời thiếu niên muốn nói như bị kẹt ở yết hầu, bất luận là thế nào cũng không nhớ ra được, gấp đến độ mặt đỏ bừng.
Tống Tập Tân nhìn như giỏi hiểu ý người, nhắc nhở: “Là đại nhân đừng trách tiểu nhân.”
Nam nhân áo tắng, cười trừ, thờ ơ nói, “Không sao, chờ ngươi ngày nào đó có cơ hội ra khỏi trấn nhỏ thì tới một dương sơn khẩu gần nhất, tìm một quân nhân tên là Lưu Lâm Khê, nói là Tống Trường Kính kinh thành tiến cử ngươi đầu quân, nếu hắn không tin, ngươi cứ nói với hắn rằng người tên là Tống Trường Kính nói, Lưu Lâm Khê ngươi còn nợ hắn ba vạn cái đầu của biên kỵ Đại Tùy.”
Lưu Tiện Dương si ngốc gật đầu nói: “Vâng.”
Nam nhân cười cười rời đi, Tống Tập Tân tiễn tới cửa viện thì dừng lại, nam nhân giống như đã tính hết tâm tư của hắn, không quay đầu lại mà nói: “Theo ta tới nha thự quan đốc tạo một chuyến, ta dẫn ngươi đi gặp một người.”
