.
-Chị… chị ăn một chút đi được không?
Giọng nói đầy quan tâm lôi Nguyệt Minh về thực tại.
Nguyệt Minh mở mắt, liền thấy thư ký nhỏ mà cô xem như em gái, mắt Khả Hân sưng vù, kém sắc hơn hẳn mọi khi, chắc là do khóc quá nhiều.
Nguyệt Minh hơi trở mình, Khả Hân vẫn hỏi tiếp.
-Chị muốn em nâng giường đúng không?
Nguyệt Minh gật gật đầu, Khả Hân ngay lập tức nâng giường dậy, lúc này, cửa phòng được đẩy mở, Hạ Băng nện giày cao gót bước vào, vừa đi vừa nghiên cứu tài liệu trên tay.
Sau khi vào phòng, Hạ Băng liền nhìn Nguyệt Minh một cái, sau đó nhíu mày.
-Chị ăn một chút đi, từ hôm qua đến giờ chị chỉ truyền dịch thôi.- Khả Hân múc một muỗng cháo.
Nguyệt Minh nhìn muỗng cháo kia, lại nhìn đến cánh tay đang bị cắm kim của mình, đầu ngón tay khẽ giật một cái. Hình ảnh người con gái mặc áo blouse trắng lại phảng phất trong đầu cô vô điều kiện, cô muốn gọi tên một người, nhưng không dám cất tiếng.
-Em cứ để đó đi, đói chết tự mò đi ăn.- Hạ Băng tự lúc nào nhảy lên bệ cửa sổ, ánh mắt cố định trên người Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh hừ nhẹ một tiếng, không thèm quan tâm Hạ Băng.
-Cậu nghĩ ai cũng chiều cậu như Bác sĩ An sao? Ai cũng kiên nhẫn với cái tính bướng bỉnh của cậu hả?
-…
-Tớ nói cho cậu biết, thân cậu, cậu tự mà lo. Cậu thấy cuộc sống này chưa đủ phiền sao? Ai mượn cậu nhảy ra cứu? Sao cậu lại thiện cẩn như vậy? Có biết quy tắc đầu tiên khi xảy ra động đất là gì không? Là quan tâm đến sự an nguy của mình trước, lo mà tìm chỗ trú!
Mắt Nguyệt Minh giật giật, lời này đã chạm đến lòng tự ái của cô, bỏ mặc cơn đau buốt ở hàm, lần đầu tiên cô cất tiếng.
-Không thể thấy chết mà không cứu!
Bụp—
Hạ Băng ném mạnh xấp giấy xuống đất. Nàng đến bên giường, ấn mạnh vào tay Nguyệt Minh, khiến cô đau đớn mà nhăn mặt, nhưng tuyệt nhiên không muốn la lên, vì cô biết, nếu cô la, đồng nghĩa với việc Hạ Băng nói đúng.
-Trước khi lo cho người khác, làm ơn bảo quản tốt cái thân mình, làm ơn nghĩ về cháu cậu! Đứa nhỏ chỉ còn có duy nhất mình cậu, làm ơn nghĩ về những thứ cậu gánh vát. Đúng, tôi ích kỷ đó! Nhưng mà, tôi hiểu một điều, nếu tôi không đối tốt với bản thân mình, thì còn ai tốt với tôi bây giờ? Hoàng Nguyệt Minh!- Hạ Băng nói một hơi hết những lời trong lòng nàng, đến đoạn cuối, nàng hét cả họ lẫn tên cô.
Nguyệt Minh chớp chớp mắt nhìn bạn thân, ánh mắt hoa đào hiếm hoi ửng đỏ, cô mím môi, thâm tâm cực kỳ đau đớn.
-Lần đầu cũng như lần cuối tôi nói, cậu đừng trẻ con nữa, lúc thì tự sát, lúc thì lại lao vào nguy hiểm cứu người, chung quy toàn tự tìm đường chết mà thôi!? Nếu muốn ra đi, làm ơn nghĩ đến cảm giác của người khác! Cậu nhìn xem Hân nó đã khóc thành cái dạng gì? Nếu cậu chết, thì nó làm sao? Nó phải ăn năn cả đời hả?- Hạ Băng nổi giận chỉ vào Khả Hân ngồi bên kia giường. -CẬU CỨU NGƯỜI TA THOÁT CHẾT, AI SẼ CỨU CẬU? TÔI PHẢI TÌM CẬU Ở ĐÂU HẢ HOÀNG NGUYỆT MINH.
Hạ Băng nói đến đây thì hét thật to, như thể bao nhiêu uất ức trong lòng đều như nước vỡ bờ đê, cứ như vậy tràn ra.
Nguyệt Minh không phản đối, chỉ im lặng lắng nghe.
Khả Hân nghe chị Băng đang mắng chị Nguyệt, đột nhiên lại muốn khóc, kết quả là nước mắt lại bắt đầu rơi.
-Hic… chị đừng mắng chị Nguyệt nữa mà.- Khả Hân vừa khóc vừa nắm tay Hạ Băng mà van xin, giữa muôn vàn cuộc cãi vã từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên chị Băng tức giận đến đáng sợ như vậy.
Nguyệt Minh lúc này có chút khó xử, đời Hạ Băng nói đương nhiên cô nghe hiểu cả. Chắc chắn trong trường hợp đó, rất ít người quyết định như Nguyệt Minh, nhưng nếu một lần nữa quay về lúc ấy, cô vẫn chọn cách cứu người phụ nữ kia, dù biết rõ là ích kỷ, cô vẫn sẽ làm.
Nguyệt Minh rất cảm kích lời Hạ Băng nói, dù bạn thân có nặng lời, nhưng hết thảy đều là vì quan tâm, vô chỉ có thể nuốt những lời thật lòng vào trong, không dám nói ra, thay vào đó, môi cô bập bẹ hai từ.
-Xin lỗi.
Khả Hân khịt khịt mũi, nàng lau đi nước mắt rồi lại múc một muỗng cháo đưa về phía Nguyệt Minh.
Tổng giám đốc hít một hơi, liếc qua Hạ Băng, sau đó cũng ngoan ngoãn ăn cháo.
Hạ Băng gật đầu hài lòng, nàng nhặt lại xấp tài liệu ban nãy rồi tiếp tục đọc, xem ra còn biết nghe lời, chứ thử mà mở mồm cãi một câu nữa xem có ăn trọn cùi chỏ của nàng không?
Vài ngày sau đó, Nguyệt Minh dần khá lên, người phụ nữ hôm trước cùng gia đình cô ấy cũng đến thăm cô mấy lần, mỗi lần đều đem quà cùng lòng biết ơn sâu sắc.
Nguyệt Minh chỉ cười cho qua chuyện, cô làm việc tốt cũng chẳng mong được đền đáp, chỉ cần chuyện xấu không đến là được rồi.
Hạ Băng khá thích ngồi sưởi nắng bên cửa sổ, nên lúc nào cũng chiếm vị trí đó.
Nguyệt Minh đưa mắt nhìn, cảm thấy ánh nắng nước J thật rất hợp với bạn thân. Nước J đối với Hạ Băng như thể một sự xoa dịu trong tâm hồn, những lúc nàng ấy muốn trốn chạy, đều quay về nơi đây.
Nguyệt Minh đưa tay trái có chút run rẩy lên vuốt nhẹ mái tóc khô rối của mình, lúc còn mãi suy nghĩ những chuyện vặt vãnh, Hạ Băng bỗng cất tiếng.
-Lúc tớ sang, có hẹn chờ bác sĩ An cùng đi.- Hạ Băng nói nhẹ tênh, như thể đang muốn bắt chuyện với Nguyệt Minh.
Nguyệt Minh vẫn cúi đầu, nhìn cổ tay đầy gân xanh của mình.
-Bác sĩ An đã không đến.- Hạ Băng tiếp lời.
Nguyệt Minh nhắm mắt, chợt nhớ đến câu hỏi cô từng hỏi 52Blue.
Vì sao mày vẫn cứ đi, vẫn cứ tiếp tục cuộc hành trình này?
Bao lần đau đớn, chưa đủ sao?
Trong đầu Nguyệt Minh như thể có một màn sương mù bao phủ, khiến cổ họng nghẹn lại, không dám mong chờ, không dám hi vọng. Bất giác, clo cảm thấy mình thật vô lý, chẳng việc gì phải bắt ép một người có quan tâm mình không để rồi thất vọng.
Bất cứ ai cũng có khoảng trời riêng.
Hạ Băng đảo mắt, vì Nguyệt Minh cố tình dùng tóc che giấu đi gương mặt, nàng không quan sát được gì.
Hạ Băng thấy mấy hôm nay Nguyệt Minh ít nói, nàng muốn tìm đề tài mà nàng nghĩ rằng bạn thân quan tâm để bắt chuyện, chỉ là không ngờ, khi nghe đến hai chữ Gia An, cô liền im bặt.
Sau đó, cô ngước mặt lên tỏ vẻ không có gì.
.
-52Blue.- Nguyệt Minh cất tiếng gọi.- Tao đến rồi đây.
Khá hơn lần đầu, Nguyệt Minh đã có thể tự do trong làn nước, cảm giác lạnh lẽo ban đầu cũng dần mất đi.
Nguyệt Minh bơi vài vòng, đây rõ ràng là nơi lần cuối cô gặp 52Blue, nhưng giờ không thấy bóng dáng nó nữa.
Nguyệt Minh lại bơi thêm vài vòng, xa hơn điểm ban đầu, lại là thanh âm ngân vang trong lòng đại dương tịch mịch.
Nguyệt Minh quay đầu, theo hướng phát ra âm thanh mà bơi đến.
52Blue ở nơi đó, bên cạnh một xác tàu đắm, vẫn bóng dáng một mình nó đầy cô quạnh.
Nguyệt Minh nhíu mày, phía xa xa, dường như là một con cá voi khác, đến rồi lại đi.
Nguyệt Minh thở dài, nhẹ nhàng bơi lại, chạm lên chiếc vây khổng lồ của nó, nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy ngập tràn đau thương của 52Blue.
Lại bị từ chối rồi sao?
52Blue dừng tiếng ngân nga lại, thanh âm 52Hz đơn điệu cứ thế chấm dứt, vây dài khẽ động, chạm vào tay Nguyệt Minh như thể muốn nói rằng nó không sao.
Nguyệt Minh lúc này mới để ý, trên cơ thể to đồ sộ kia lại chi chít vết thương, cô hơi hoảng, vội vàng hỏi.
-Làm sao vậy?
Nhưng chẳng có lời đáp, 52Blue vẫn cứ chạm nhẹ vào tay cô.
Nguyệt Minh thở dài, khẽ thì thầm.
-Xem ra lại bị ăn hiếp rồi…- Nguyệt Minh im lặng một chút, lại ngước mặt, nhìn vào mắt 52Blue.-Thật ngưỡng mộ mày. Sau tất cả, vẫn luôn nhìn về phía trước, một lời đã định, không bao giờ bỏ cuộc.
.
Nguyệt Minh thật vất vả mới thuyết phục được Hạ Băng mang cô về nước. Ở nước ngoài đã ngột ngạt rồi, ở trong bệnh viện nước ngoài càng làm cô khó chịu hơn, đến mức không thể thở nổi.
Ban đầu, Hạ Băng không đồng ý, nàng muốn Nguyệt Minh ở lại theo dõi thêm, vì cô vẫn thường xuyên phát những cơn đau đầu, có đôi lúc sẽ nôn mửa.
Cuối cùng, Nguyệt Minh hết cách, cô chỉ hỏi cả hai người kia một câu.
-Mấy người là không tin vào tài năng ở HOPE sao?
Hạ Băng thở dài, mắt nhắm mắt mở để Khả Hân đi sắp xếp chuyến bay về, cũng như liên hệ với HOPE chuẩn bị một chút. Lúc đấy, Hạ Băng còn cười khẽ, có chút trêu chọc Nguyệt Minh.
-Nhớ bác sĩ An lắm đúng không?
Nhưng vẫn y như cũ, Hạ Băng chỉ nhận được vẻ mặt lạnh lùng của Nguyệt Minh.
Cô làm sao có thể không nhớ?
Nhưng càng nhớ lại càng cảm thấy bức tường ngăn cách như thêm dày hơn.
Liệu rằng, gặp nhau, biết nói câu gì?
Liệu rằng, nàng thật sự quan tâm đến cô mấy ngày nay ra sao hay không?
.
Đi dọc trên hành lang quen thuộc, khoảng cách giữa Nguyệt Minh và Gia An lúc này đã thật gần, hẳn chỉ cần đến phòng làm việc, liền có thể gặp được nàng đúng không?
Dù rằng tâm trí cô vẫn là một đống hỗn tạp đan xen lẫn nhau, nhưng trái tim lại rõ rành rành một điều: Thật muốn biết nàng dạo này sống ra sao, có để tâm đến cô một chút nào không?
Mang một tâm trạng phức tạp, cùng chút hồi hộp, đôi chân khập khiễng có chút khó khăn bước từng bước, nhưng rồi lại chợt dừng lại.
Chẳng cần phải đến khoa Sản, hình ảnh người trong lòng đã xuất hiện rất gần.
Trong phút chốc, Nguyệt Minh hơi siết chặt tay trái, rồi lại thả ra, cảm xúc phức tạp dâng tràn, từng lời nói không còn rõ là của ai cứ đan xen lặp đi lặp lại trong đại não.
“Tôi đã chờ đợi rất lâu, nhưng không phải chờ cô.”
“Đừng bỏ rơi tôi.”
“Gia An đã không đến sân bay.”
Nàng vẫn sống tốt, vui vẻ như thế.
Hô hấp của cô có chút khó khăn, nhưng Nguyệt Minh cố gắng điều tiết.
Dù cho cô có mở to mắt ra, thì xung quanh vẫn cứ tối đen, sâu thăm thẳm.
Cảm giác như trong giấc mơ, lúc cô rơi thẳng xuống biển cả.
Đại não vẫn hỗn tạp, như thể nó không còn thuộc về cô, không chịu sự điều khiển của cô nữa.
Nguyệt Minh cố thanh tỉnh, nhưng Bùm— một cái, một bức tường sương mù dựng thẳng đứng lên ngăn cách cô tiến sâu hơn nữa.
Tim cô đập bình bịch.
Tầm mắt cô tối đen.
-Nguyệt đã khoẻ hơn chưa? Có còn đau ở đâu không? Thật tốt quá, về nước rồi.
Nguyệt Minh tức giận, bao nhiêu uất ức hòa cùng cơn đau nơi thể xác khiến lý trí cô bị lu mờ, cô đã chọn cách quay bước rồi đi.