Vân Na nói:
“Ta đã sớm đoán ra xuất thân của ngươi tuyệt không bình thường.”
Ta cười nói:
“Nếu đoán ra, vì sao không hỏi ta?”
Vân Na nhẹ giọng phì nói:
“Ngươi toàn lợi dụng ta.”
“Trời đất chứng giám.”
“Ngươi còn có lương tâm? Ngươi nói xem, có phải là từ khi ngươi dạy Dực Hổ Cách Đấu thuật, thì đã trăm phương ngàn kế kéo ta vào trong phiền phức này.”
Ta ha hả cười nói:
“Nàng có nhận thấy ta kéo nàng vào hay là cứu nàng ra, là ta không đành lòng thấy Hoàn Nhan tướng quân khuynh quốc khuynh thành lại bị gả cho một lão nhân hèn mọn.”
Vân Na nói:
“Nếu không phải đại hôn của ta sắp tới, thì chắc chắn người sẽ không đem thân phận thực sự nói cho ta.”
Ta cố sức ôm chặt nàng nói:
“Điều này chẳng phải nói lên, vị trí của nàng trong lòng ta rất trọng yếu hay sao?”
“Thu hồi lại những lời dỗ ngon dỗ ngọt của người đi.”
Ta mỉm cười nói:
“Kỳ thực từ lúc ở Tam Đỉnh Tập ta đã hạ quyết tâm không để nàng phải gả cho lão ô quy Hoàn Nhan Liệt Thái.”
“Không phải!”
Hoàn Nhan Vân Na vẫn mạnh miệng như cũ.
“Không phải? Vậy thì tại sao lúc đó nàng lại có sự ngưỡng mộ Thanh Thanh, hơn nữa lại có rất nhiêu phương pháp trốn khỏi Hắc Sa thành, tại sao nàng lại phải trọn phương pháp trốn từ hoàng cung?”
Hoàn Nhan Vân Na khuôn mặt ửng hồng nói:
“Ta…”
Không đợi nàng nói xong, ta lại hôn lên đôi môi anh đào của nàng, bàn tay phải không chịu an phận, dọc theo váy ngược lên trên, dò xét theo những đường cong của đôi chân ngọc, tiến về phía trước xoa nắn.
Vân Na bị ta xoa nắn bừa bãi, thân hình mềm mại run lên một cái, dùng hai chân kẹp lấy tay của ta, nói:
“Không được sờ nữa….”
Ta hôn lên cái cổ trắng của nàng, nhẹ giọng nói:
“Trừ phi nàng nói ra cảm thụ trong lòng với ta.”
Vân Na dịu dàng nói:
“Ngươi… kỳ thực cũng đã biết…”
Ta cố ý đùa nàng nói:
“Ngươi không nói, ta sao có thể biết.”
Tay trái của ta đồng thời đặt lên bộ ngực của nàng.
“Thiếp… yêu chàng…”
Vân Na dùng toàn bộ dũng khí, mới nói ra được lời này, trong đôi mắt xanh nhộn nhạo tràn ngập xuân sắc.
“Buông ra!”
Ta cười nói:
“Rõ ràng là nàng dùng hai chân kẹp lấy tay của ta, người buông phải là nàng mói đúng.”
Vân Na khuôn mặt đỏ hồng thả lòng chân ngọc, hung đấm vào ngực ta một quyền.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của thị tỳ:
“Tiểu thư, Hách Liên đại gia tới rồi.”
Ta và VânNa liếc mắt nhìn nhau, cuống quít đứng dậy.
Vân Na nói:
“Bảo hắn chờ ở trong phòng khách, ta sẽ tới ngay.”
Bạn cũ (3)
Nàng một lần nữa vuốt lại tóc mây, chỉnh sửa lại quần áo, sau đó mới cùng ta tiến vào phòng khách.
Hách Liên Chiến thấy ta và Vân Na cùng nhau vào, cười nói:
“Xem ra ta lại chậm một bước.”
Vân Na đương nhiên là hiểu ý khác của hắn, khuôn mặt đỏ lên, đi tới một bên ngồi xuống, ta cùng Hách Liên Chiến cũng lần lượt ngồi vào vị trí của mình:
“Hách Liên huynh có phải là đã mang được tin tức tốt gì cho ta không?”
Hách Liên Chiến gật đầu nói:
“Chuyện ta đã an bài thóa đáng, người ở Tam Đỉnh Tập sẽ xen lẫn trong thương đội của ta ngày đêm xuất phát tới Thương Bạch Sơn.”
“Đa tạ Hách Liên huynh tương trợ.”
Hách Liên Chiến nói:
“Chỉ cần huynh không ở trong đó, Gia Luật Xích Mi tất nhiên sẽ không làm khó bọn họ, hơn nữa giao tình giữa ta và hắn tuy rằng không tốt, thế nhưng cũng không thể vài tên nô lệ mà xung đột với ta được.”
Ánh mắt của hắn nhìn phía Vân Na nói:
“Quốc quân đã định ngày đại hôn, Vân Na định làm gì?”
Ở trong lòng Hoàn Nhan Vân Na, Hách Liên Chiến là một người huynh trưởng đáng tín nhiệm, nàng nhẹ giọng nói:
“Ta và Long công tử quyết định, ở trong thời gian đại hôn sẽ rời khỏi Hắc Sa thành bằng bí đạo.”
Ánh mắt của Hách Liên Chiến hiện lên sự vui mừng, hắn hướng ta gật đầu nói:
“Vẫn là Long huynh đệ có biện pháp.”
“Có chuyện này phải nhờ Hách Liên huynh hỗ trợ.”
Hách Liên Chiến thoải mái nói:
“Chỉ cần ta có thể làm được, xin cứ nói rõ.”
“Ngày đại hôn, ta đành phải nhờ Hách Liên huynh mang mấy người chúng ta tiến nhập hoàng cung.”
Hách Liên Chiên cười nói:
“Việc này ta đã sớm có chuẩn bị, lúc hôn lễ bắt đầu ta, sẽ mời một gánh xiếc thú tới, đến lúc đó các ngươi ở lẫn vào trong đó, tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề gì.”
Ta vui mừng vô cùng, mọi sự đã được chuẩn bị kỹ càng, chỉ chờ ngày đại hôn.
Căn cứ vào bản bí đồ mà Mặc Vô Thương cho ta, thì cửa ra ở một sơn cốc trong chân núi phía Tây Khải Lạp Nhĩ Sơn, nếu muốn tránh thoát khỏi truy binh Đông Hồ, thì cách tốt nhất là vượt qua ngọn núi tuyết Khải Lạp Nhĩ, ta và Vân Na đã tìm được đường chạy trốn.
Để tránh cho người khác hiềm nghi, mấy ngày nay ta đều ở trong Ô thị hành quán không ra khỏi cửa, tin tức giữa ta và Hoàn Nhan Vân Na đều do Toàn Tuệ Kiều truyền lại.
Ta biết rõ mình sẽ phải đối mặt với một trường chiến đấu nguy hiểm, cho nên mỗi ngày đều tiến hành tập luyện với A Đông và Lang Thứ cố gắng điều chỉnh trạng thái bản thân tới mức tốt nhất.
Mặt trời chiều đã ngả về tây, toàn bộ Ô thị hành quán được bao phủ bới một dáng chiều nhàn nhạt, ta và A Đông đồng thời thu hồi trường đao, Lang Thứ vứt cho mỗi người chúng ta một cái khăn nóng.
Ta lau mặt nói:
“Từ nay tới mồng sáu, không biết ở Cạnh Sơn vương phủ có thay đổi gì không.”
Lang Thứ cười nói:
“Chắc vẫn như thường, chẳng bao lâu nữa Thanh Thanh sẽ tới đây trao đổi tin tức.”
Ta gật đầu, nhìn phía phương hướng Cạnh Sơn Vương Phủ:
“Ba ngày rồi Thanh Thanh cũng không tới.”
Lang Thứ nói:
“Thuộc hạ hôm nay đã dò xét quanh hành quán một vòng, chúng ta vẫn bị người theo dõi.”
A Đông nói:
“Gia Luật Xích Mi lo lắng chúng ta sẽ thừa dịp này mà trốn đi, đương nhiên phải giám sát chặt chẽ.”
Ta mỉm cười nói:
“Lão Hồ Ly này nếu như không phải kiêng kỵ Hoàn Nhan tướng quân, thì đã sớm đem binh đạp bằng Ô thị rồi.”
Chuông đồng trước cửa rung nhẹ, hiển nhiên có khách tới chơi, Lang Thứ mở đại môn, là Toàn Tuệ Kiều đi tới, Lang Thứ liền mở miệng rộng cười ha hả nói:
“Thanh Thanh cô nương, chúng ta mới nhớ tới cô nương, vậy mà cô đã tới rồi.”
Toàn Tuệ Kiều mặc một bộ quẩn áo màu lam, cưỡi ngựa, tóc dài tết thành những bím nhỏ màu đen, mặc một bộ trang phục Đông Hồ, khuôn mặt kiều diễm ôn nhu, lại càng thêm động lòng người.
Nàng cầm một cái cặp lồng đưa cho Lang Thứ nói:
“Các ngươi đã nhiều ngày khổ cực, ta có làm mấy món bồi dưỡng cho các ngươi.”
“Tạ ơn Thanh Thanh cô nương.”
Lang Thứ vội vã nhận lấy, sau đó cùng A Đông thức thời rời đi.
Ta mỉm cười đi tới trước mặt Tuệ Kiều:
“Ta còn tưởng Thanh Thanh cô nương đã quên ta rồi chứ.”
Tuệ Kiều khuôn mặt đỏ lên:
“Hai ngày nay ta chuẩn bị cho tỷ tỷ xuất giá, nên không có thời gian tới đây.”
“Nàng ấy hai ngày này có tốt không?”
Tuệ Kiều gật đầu, nàng nhẹ giọng nói:
“Tỷ tỷ đã nói cho ta biết, tất cả như thường, cũng dặn ngươi không cần phải lo lắng.”
Nàng nhìn ta một cái, ân cần nói:
“Ngươi gầy… trước tiên đi ăn cơm đi.”
Lòng ta ấm áp, cầm bàn tay nhỏ nhắn của nàng nói:
“Không bằng chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Tuệ Kiều cúi người, xấu hổ gật đầu.
Khi ra ngoài đường lớn, màn đêm đã phủ xuống. Tuy rằng ta đã tới nơi này trong một thời gian rất dài, nhưng không quen thuộc địa hình xung quanh, Toàn Tuệ Kiều không đi ra ngoài bao giờ, đương nhiên là không bằng cả ta.
Chúng ta mua một nửa con dê, sau đó lại mua hai túi Mã Nãi tửu, ra ngoài chỗ Thiên Bộc đấu trường, tìm một cái thạch đình ngồi xuống, bốn mắt nhìn nhau, tình ý chan chứa.
Ta giơ túi rượu lên nói:
“Cầu chúc cho chúng ta tất cả thuận lợi, đạt được ước nguyện trong lòng.”
Ta uống một ngụm sau đó đưa túi rượu cho Tuệ Kiều.
Nàng nhẹ giọng nói:
“Long đại ca, lúc trước muội đã từng hiểu lầm huynh, huynh có trách muội hay không?”
Ta cười to nói:
“Ta không biết Thanh Thanh nói tới chuyện gì?”
Tuệ Kiều thấp giọng nói:
“Ở tiểu trấn, muội còn tưởng huynh sẽ vứt bỏ tỷ tỷ, một mình rời đi.”
Trong lòng ta âm thầm xấu hổ, nếu như lúc đó ta làm như vậy, sợ rằng sẽ hối hận cả đời.
Tuệ Kiều thấy ta thần tình buồn bã, cho là mình lại nói sai cái gì đó, chủ động nắm lấy bàn tay của nói:
“Kỳ thực muội lúc đó cũng biết, huynh chắc chắn sẽ không làm như vậy, chỉ là… muội vẫn sợ huynh rời đi…”
Trong đôi mắt đẹp của Toàn Tuệ Kiều đã hiện lên hai dòng lệ.
Ta lật tay, nắm bàn tay nhỏ nhắn của nàng, thâm tình nói:
“Thanh Thanh, muội yên tâm, ta không phải thương hại muội đâu, cho dù như thế nào đi chăng nữa, ta sẽ không bao giờ vứt bỏ, không bao giờ không để ý tới muội.”
Tuệ Kiều rưng rưng gật đầu, kéo bàn tay của tạ áp khuôn mặt mình lên đó.
Nàng nhẹ giọng nói:
“Muội không nhớ rõ quá khứ của mình, không nhớ rõ quốc gia, thậm chí không nhớ rõ tên mình, đêm nào muội cũng mơ thấy một ác mộng làm giật mình tỉnh giấc, cho tới khi gặp được huynh, muội mới có thể yên tâm ngủ.”
Ta nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, yêu thương hỏi:
“Giấc mơ thế nào?”
Bạn cũ (4)
Tuệ Kiều dùng sức ôm chặt cánh tay của ta, ánh trăng như sương, chiếu lên khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân của nàng, trong đôi mắt đẹp tràn ngập sợ hãi:
“Muội… trong mộng, luôn luôn thấy… thi thể mình bồng bềnh trôi trên mặt nước…”
Trong lòng ta tràn ngập sợ hãi, đúng là mình đã tự tay gây nên nồi ám ảnh cho nàng. Ta đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào trong lòng:
“Thanh Thanh, ta sẽ vĩnh viễn làm bạn bên muội, sẽ không cho bất cứ người nào xúc phạm muội.”
Tuệ Kiều nhẹ giọng nói:
“Chỉ cần có thể ở bên cạnh huynh, muội cũng sẽ không còn sợ những thứ đáng sợ kia, muội tình nguyện không muốn khôi phục ký ức.”
Ta hôn lên đôi môi anh đào mềm mại, ta sẽ dùng tình yêu gấp bội của mình đền bù cho Toàn Tuệ Kiều. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Từ cành cây phía sau rung lên một cái, ta nhạy cảm cảm nhận được có sự khác thường, nói nhỏ vào tai của Toàn Tuệ Kiều:
“Có người ở gần.”
Tuệ Kiều thân thể mềm mại khẽ nan lên, ta thấp giọng nói:
“Đừng sợ! Chúng ta cùng nhau rời khỏi đây.”
Chúng ta vừa đứng lên, thì có một tiếng vũ khí bén nhọn từ phía sau phóng tới. Xuất phát từ bản năng, ta nhanh chóng rút trường đao, trở tay bổ về phía sau một cái.
Trường đao chuẩn xác bổ trúng một mũi tên, hướng đi của nó bị trệch, rơi sang một bên, hiển nhiên là uy lực không lớn.
Ta bảo hộ Tuệ Kiều ở sau người, trầm giọng nói:
“Bọn chuột nhắt nhát gan, giấu đầu lòi đuôi, sao lại không dám ra gặp mặt!”
Từ trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng quát lạnh lùng, có một tên dùng vải đen che mặt, trường đao trong tay sáng loáng toàn lực tấn công về phía tay.
“Ở trong đình chờ ta!”
Ta vung đao tấn công về phía người che mặt, song đao tương giao, hổ khẩu ta rung mạnh, trong lòng không khỏi cả kinh, lực lượng của đối thủ chắc chắn vượt qua ta.
Chân của ta thối lui về phía sau, xoay tròn cổ tay hóa giải lực lượng của đối phương. Đao phong mượn thế xoay tròn, tấn công ngược vào tiểu phúc của đối thủ.
Đối phương một tay cầm đao, toàn lực ép xuống, cản thế tấn công của ta, quyền trái tung ra đấm vào cổ của ta.
Ta bất đắc dĩ lại lui về phía sau một bước, tránh thoát khỏi thế tiến công vô cùng mãnh liệt của đối phương.
Sau đó nhanh chóng đổi thành hai tay cầm đao, tìm kiếm chỗ sơ hở của đối phương, rồi hét lớn một tiếng, chém vào hông của đối phương.
Đại hán che mặt xảo diệu ngửa người một cái, trường đao ở tay phải trượt theo thân đao của ta xuống dưới.
Ta mượn lực thân hình bay lên phía trước, mũi đao đâm xuống phía dưới, đại hán che mặt ứng biến thật nhanh, sống dao lại đánh ngược lên, đánh văng thế tiến công của ta, dùng tốc độ cao nhất hướng thạch đình phóng đi.
Ta lo lắng cho an nguy của Tuệ Kiều, liều lĩnh đem trường đao đâm tới hậu tâm của hắn, đại hán kia bỗng nhiên cười lớn một tiếng, trường đao trong tay chém ngược ra sau, lần thứ hai hóa giải thế tiến công của ta.
Tiếng cười kia với ta mà nói cũng quen thuộc chỉ tới, ta trong lúc nhất thời canh đứng ở tại chỗ.
Đại hán che mặt ngừng tiến công, cắm trường đao trong tay xuống đất, chậm rãi cởi miếng vải che mặt, khom mình hành lễ nói:
“Công tử, đã lâu không gặp?”
“Tiêu đại ca!”
Ta không thể tin vào sự thật trước mắt, hô lớn.
Tiêu Trấn Kỳ tươi cười, ta xông lên nắm lấy hai vai của hắn, sự kích động trong lòng khó có thể diễn tả ngôn từ.
Tiêu Trấn Kỳ cười nói:
“Trải qua trường kiếp nạn này, võ công của công tử lại cao thêm một tầng, quả thực là đáng mừng.”
Ta cười nói:
“Cũng giống như mọi người thường nói ‘Tái ông mất ngựa, không biết là họa hay phúc’.”
Ta rất sợ Tiêu Trấn Kỳ nói toạc ra lai lịch của Tuệ Kiều, nên giành trước giới thiệu với hắn:
“Đây là Thanh Thanh cô nương.”
Tiêu Trấn Kỳ thấy ta nói tên của nàng, hơi có chút kinh ngạc, lập tức khôi phục bình thường, cung kính hướng Tuệ Kiều hành lễ.
Tuệ Kiều khuôn mặt ửng hồng, e thẹn vô hạn, lại nghĩ tới chuyện những lời vừa nói với ta đã bị Tiêu Trấn Kỳ nghe trộm.
Toàn Tuệ Kiều rời đi, ta và Tiêu Trân Kỳ ở lại hành quán, vừa ngồi xuống, Tiêu Trấn Kỳ liền khẩn cấp hỏi:
“Công tử tại sao lại cùng với Toàn thái y ở chung một chỗ vậy?”
Ta cười khổ nói:
“Thiên ý trêu người, huynh nói trước cho ta biết, làm sao mà huynh tìm được ta.”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Ngày ấy sau khi thất lạc trên chiến trường, ta may mắn trốn thoát, sau đó lại nghe tin Bạch Quỹ và công từ đều tử vong. Ta không tin công tử lại không qua được kiếp nạn này, cho nên sau khi thương thế tốt lên một chút, liền lên đường sang Đông Hò. Bởi vì tù binh Đại Tần bị bắt đều bị đưa tới cực bắc làm lính, ta cũng ngàn dặm tới đó, thế nhưng không tìm được nơi hạ lạc của công tử. Sau đó lại nghe tới chuyện có một số tù binh bị bán trao tay làm nô lệ, thì tìm tới Hắc Sa thành.”
Ta yên lặng gật đầu, để Tiêu Trấn Kỳ tìm được ta, đúng là phải trải qua vô vàn gian khổ.
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Tháng trước ta tới Hắc Sa thành, nhưng nơi này người rất đông đúc, muốn tìm được công tử, thì không khác nào mò kim đáy biển. Hỏi xung quanh một hồi, ta mới biết nhiều nô lệ thường được huấn luyện làm Đấu Sĩ, cho nên ta tìm khắp các hành quán huấn luyện Đấu Sĩ trong thành, rồi ngẫu nhiên gặp được Toàn thái y ở bên ngoài Ô thị hành quán.”
Tiêu Trấn Kỳ nói:
“Ta vốn tướng rằng nàng đã sớm chết, không nghĩ tới nàng vẫn sống trên cõi đời này, ta mơ hồ nghĩ là đi theo nàng chắc chắn sẽ tìm được công tử, quá nhiên, ta đã tìm được.”
Tiêu Trấn Kỳ thoải mái nở nụ cười.
Ta thấp giọng nói:
“Tuệ Kiều đã mất đi ký ức trước kia, ta muốn huynh đừng cho nàng biết.”