Sở Dụ hỏi Lục Thời trước, sau đó mới cầm điện thoại trả lời.
[Lục Thần]: Ăn, ăn, ăn! Cùng nhau đi nhé, nhưng mà chúng ta ăn gì? Nhiệt độ giảm rồi, ăn lẩu cay hay là canh lẩu?”Một lúc lâu, trong nhóm lớp không ai nói gì.
Sở Dụ ngây ra, cậu có được năng lực mới là mạnh mẽ đóng băng hiện trường sao?
Lại sắp qua thêm hai phút nữa, trong nhóm lớp mới có một tin nhảy ra.
[Cán sự thể dục – La Gia Hiên]: Giáo hoa?Sở Dụ gõ chữ.
[Lục Thần]: Là tôi, sao thế? [Cán sự thể dục – La Gia Hiên]: Dọa chết tôi rồi! Tôi đã nói mà, Lục Thần vạn năm đều lặn mất tăm, lạnh lùng như thế, đâu thể xuất hiện buôn chuyện trong nhóm được! Tôi còn cho rằng mắt mình hoa rồi, dụi ba lần liền! Lại cho rằng bản thân mình nằm mơ, thuận tiện nhéo đùi một cái! [Lục Thần]: Ha ha ha ha! [Dân thường – Lý Hoa]: Giáo hoa, tại sao cậu lại dùng tài khoản của Lục Thời? Hai người ở chung với nhau hả. [Lục Thần]: Ừ, chúng tôi đang ở chung với nhau, điện thoại tôi đang sạc nên tôi dùng của cậu ấy trước.Gửi xong, Sở Dụ luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
[Cán sự thể dục – La Gia Hiên]: Nếu như giáo hoa là nữ, tôi sẽ cảm thấy như mình vừa ăn một bữa cẩu lương! [Dân thường – Lý Hoa]: …kỳ thực cậu muốn ăn cũng không thể được. [Cán sự thể dục – La Gia Hiên]: Đúng rồi, cơm chặt đầu chúng ta ăn món gì đây?Địa điểm liên hoan nhanh chóng được quyết định, ở một quán canh lẩu lâu đời, môi trường tốt, đồ ăn tươi ngon, vị canh nguyên chất. Thấy rằng lớp học thêm sắp mở rồi, cả đám người vô cùng nhanh chóng hẹn xong thời gian.
Khi ra ngoài, Sở Dụ lấy ra chiếc khăn quàng cổ bằng tơ màu đen mới mua, quàng cẩn thận một vòng trên cổ Lục Thời, xác định gió không xuyên vào được mới thu tay về.
Sở Dụ đứng cẩn thận, xem xét Lục Thời đầy si mê, “Ánh mắt của tôi thật tốt, chiếc khăn này không thể hợp hơn được nữa!”
Lục Thời đứng tại chỗ, “Còn cần mang gì nữa không?”
“Đợi đã!”
Sở Dụ lại xoay người lấy từ trong cặp ra đôi găng tay len đeo cho Lục Thời, cuối cùng dán miếng dán giữ nhiệt vào bụng và sau lưng anh.
“Hoàn thành! Được rồi, thế này có thể yên tâm để cậu ra ngoài rồi!”
Trên đường cái đã có không khí của tết âm lịch, gần như mỗi cửa hàng đều phát ca khúc chúc mừng, “Cung hỉ phát tài” và “Chúc mừng, chúc mừng bạn” thay nhau oanh tạc màng nhĩ người qua đường.
Sở Dụ nói chuyện với Lục Thời đều phải dựa vào rất gần mới đảm bảo có thể nghe rõ.
“Có tin tức gì chưa?”
“Chưa có, đang theo dõi.”
Sở Dụ gật đầu, lại nói, “Tôi đoán bọn Mộng Ca đã tới rồi, tôi nghe lớp trưởng nói, trước đây Mộng Ca ăn buffet, phải để bụng đói ba bữa, không uống nước, để thể hiện công phu của mình trong bữa buffet. Không ngờ rằng vừa tới nhà hàng lại bị hạ đường huyết, thiếu chút nữa ngất ở trước nhà hàng của người ta!”
Khi Sở Dụ và Lục Thời tới phòng bao, đúng lúc Chương Nguyệt Sơn cũng đang nói tới chuyện này, “Điều quan trọng là, Mộng Ca nặng muốn chết, tôi muốn đỡ cậu ta, bản thân còn thiếu chút nữa bị đè nằm sấp mặt!
Mộng Ca hừ một tiếng, “Để ngăn chặn tình huống như lần trước, lần này tôi chỉ nhịn một bữa thôi!” Ánh mắt thoáng lướt qua người bước vào cửa, “Lục Thần, giáo hoa, cuối cùng hai người cũng tới! Phục vụ, có thể mang đồ ăn lên rồi!”
Sở Dụ ngồi xuống ghế trống, “Không phải hẹn bảy giờ sao, bây giờ mới có sáu rưỡi, sao các cậu đều tới cả rồi?”
Lý Hoa tổng kết, “Những thứ khác không tích cực, nhưng ăn uống phải hạng đầu tiên.”
Mộng Ca cười lớn, cầm lấy đũa gõ bát, “Đúng, đúng, đúng, chính là thế! Tích cực nhất!”
Chẳng bao lâu, thức ăn được mang lên bày đầy cả một bàn. Mấy đĩa thịt mỏng được đổ vào trong nồi canh, vừa mới chín đã bị vớt sạch sẽ.
Sở Dụ chuẩn bị cướp cho Lục Thời một miếng, không giành được, cậu cầm đũa, “Đậu má, mấy người được lên dây cót sao, nhanh như vậy?”
Lý Hoa: “Thịt chỉ dành cho người có chuẩn bị!”
Mộng Ca giành được ba miếng, ăn một phát hết luôn, uống một ngụm nước quả, cảm thấy không đã nghiền, “Vì bữa cơm chặt đầu này, nhất định phải uống một ly!”
Cậu ta bỏ đũa xuống, gọi phục vụ, “Phiền anh mang lên đây một thùng bia!”
Đợi khi mang bia lên rồi, Mộng Ca chia cho mỗi người một lon, “Uống cạn bia này, anh dũng đối diện với lớp học thêm!”
“Nói như kiểu ngày mai sẽ hi sinh anh dũng không bằng.” Nói xong lời này, Lý Hoa vẫn mở lon bia ra, uống một ngụm lớn.
Sở Dụ biết tửu lượng của mình, không đưa tay nhận lấy, ngược lại Lục Thời cầm một lon.
Ngón trỏ móc vào nắp bia, “cạch” một tiếng vang lên, bọt trắng trào ra.
Lục Thời uống bia rất chậm, hầu kết dịch chuyển lên xuống theo động tác nuốt, đường cong cằm kéo căng, có một loại gợi cảm làm người ta không thể rời mắt.
Nhanh chóng uống xong lon bia, mọi người vẫn còn tự chủ, không mở thêm lon mới.
Sở Dụ ăn hai lát cà chua, đột nhiên cảm giác, ở dưới bàn, chân Lục Thời đang dựa gần lại.
Áp vào rất gần, không có chút dấu hiệu nào rời đi.
Sở Dụ theo bản năng nhìn ngó xung quanh, cậu lại nhớ tới, ở dưới gầm bàn, không ai có thể nhìn thấy.
Cậu tiếp tục ngồi cẩn thận.
Đợi khi ăn xong một miếng táo, đang muốn vươn tay lấy lạc, động tác đột nhiên dừng lại.
Cậu cố gắng khống chế biểu tình của mình, không để lộ manh mối.
Đậu má, tay Lục Thời đang sờ chỗ nào vậy?
Cậu cảm nhận rất rõ ràng, ở bên dưới bàn, tay Lục Thời đang đặt trên đùi cậu, chậm rãi xoa nắn. Rõ ràng là động tác rất bình thường, nhưng Sở Dụ bị sờ mó có chút không thể kiểm soát.
Cậu lặng lẽ nhìn sang bên cạnh một cái, phát hiện tay kia Lục Thời đang cầm một lon bia rỗng, ngón tay rất đẹp, nhìn như đang chuyên chú nghe Mộng Ca kể chuyện cười.
Sở Dụ cảm thấy bản thân mình không thể thua, cố găng quản lý biểu tình thật tốt, ngồi lại cẩn thận.
Qua một lát, Lục Thời đột nhiên đứng dậy, “Tôi đi nhà vệ sinh một chút.”
Mộng Ca chỉ hướng, “Lục Thần, cậu rửa tay hay là đi vệ sinh? Trong phòng này có cả, bên trái là gian rửa tay, trong cánh cửa bên phải kia là nhà vệ sinh.”
“Ừ, tôi rửa tay.”
Sắp qua một phút, Lục Thời vẫn chưa quay lại.
Chương Nguyệt Sơn lo lắng, “Giáo hoa, hay là cậu đi xem thử xem, có phải Lục Thần uống rượu chóng mặt rồi không?”
Sở Dụ buông đũa xuống, gật đầu, “Ừ, tôi đi xem một chút.”
Đứng trước cửa, Sở Dụ gõ gõ rồi vặn tay nắm đi vào trong.
Mới vừa đóng cửa lại, giây tiếp theo, tầm mắt Sở Dụ xoay chuyển, bị Lục Thời ấn lên tường.
“Lục Thời….”
Đột nhiên như vậy, tim Sở Dụ đập có chút nhanh, cậu theo bản năng nhìn cánh cửa, “Bọn Mộng Ca đang chờ, đồ ăn, đồ ăn sắp nguội rồi.”
Bên ngoài cửa, Mộng Ca vừa kể xong chuyện cười, dẫn tới một trận cười vang, cách một cánh cửa vẫn nghe được rõ ràng.
Sở Dụ túm lấy áo khoác Lục Thời, tim đập rất nhanh, có cảm giác sai lệch như cậu và Lục Thời đang lén lút vụng trộm.
Cậu cố gắng giữ vững lí trí, khàn giọng nói, “Chúng ta ra ngoài đi, về nhà hôn sau, ở đây quá nguy hiểm, lúc nào cũng có thể có người đi vào….”
“Cạch” một tiếng vang lên, Sở Dụ nghe thấy, Lục Thời đã khóa trái cửa lại.
Sở Dụ cảm thấy lý trí của mình không kiên trì được bao lâu, lại tùy tiện tìm một lý do, “Nơi này rất sáng.”
Sau đó, Sở Dụ nhìn thấy, Lục Thời cong ngón tay, kéo khăn quàng cổ màu đen bằng tơ xuống, che lại mắt cậu, còn thắt nút sau gáy cậu,
Làn da Sở Dụ được khăn quàng màu đen tôn lên càng trắng, mũi vểnh, môi mềm mại.
Dường như mời hôn.
Ngón tay Lục Thời dò xét kẽ hở giữa môi, thờ ơ trêu chọc đầu lưỡi Sở Dụ, lại sát gần bên tai Sở Dụ.
“Như vậy không sáng nữa, Sở Dụ, bây giờ tôi có thể hôn cậu sao?”