Văn Chân sắc mặt ngưng trọng, vô thanh vô tức mà đi đến bên cạnh Ninh Vân Tấn.
“Hoàng thượng!” Ninh Vân Tấn bị hắn ta dọa sợ, công lực người này lẽ nào lại biến mạnh?! Cứ tính mình vừa rồi phân thần, hẳn là cũng không đến mức một chút âm thanh cũng không nghe được đi!
Văn Chân không đối với hắn thất thố nói gì, ngược lại hai mắt chớp cũng không chớp mà nhìn hắn.
Ninh Vân Tấn bị cặp mắt sâu thẳm như hồ sâu kia nhìn chòng chọc, trong lòng có chút sợ hãi, bất quá may mắn hắn cũng không cảm giác được ác ý gì, chẳng qua cảm xúc Văn Chân có chút không bình thường mà thôi!
Hắn chỉ cho là Văn Chân ở chỗ lão sư nghe được những tin tức gì không tốt, đành phải chống áp lực ngẩng đầu ưỡn ngực cứng rắn chống chờ Văn Chân thu liễm cảm xúc.
Văn Chân thất thố cũng không duy trì liên tục bao lâu, sau khi khôi phục bình thường vừa thấy tiểu bộ dáng cố gắng trấn định kia, thì nhịn không được cong khóe miệng. Hắn vươn tay phủi đi bông tuyết hạ xuống áo lông, thậm chí đầu ngón tay đem viên tuyết trên đầu tóc hất đi.
“Hôm nay rét mà lạnh, tại sao không đến trên xe chờ!”
Động tác của hắn tuy rằng mềm nhẹ thong thả, nhưng mà khó tránh khỏi sẽ có lúc đầu ngón tay vô ý xẹt qua hai má. Cứ việc ở bên ngoài này đứng một hồi, trên mặt đã bị gió lạnh thổi đến có chút tê tái, chính là cái loại cảm giác tóc gáy bị đầu ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua này, hãy để cho Ninh Vân Tấn nhịn không được run rẩy một chút.
Ni mã!
Ninh Vân Tấn cố nén xúc động sờ da gà nổi cả người, cảm thán nói, so với tức giận, bộ dáng âm trầm của Văn Chân, hắn nổi lên ôn nhu càng muốn mệnh người, quả thật rất khủng bố, người nọ là ở trong đó bị cái gì kích thích?!
“Hoàng thượng, vi thần muốn hỏi lão sư…” Ninh Vân Tấn thật sự nói không nên lời từ kia, dừng một chút, “Đến tột cùng là cách thức gì.”
Văn Chân bắt tay hắn, hướng phía xe ngựa đã chuẩn bị tốt đi đến, “Trên xe lại nói, ngươi hài tử này cũng không biết yêu quý bản thân, trẫm nói cũng như gió thổi bên tai!”
Ninh Vân Tấn bị hắn bắt lại không dám tránh, đành phải thành thật đi theo hắn lên xe.
Mặc dù là xe ngựa ngụy trang qua, bề ngoài nhìn rất bình thường, nhưng dù sao cũng là Văn Chân muốn dùng, bố trí bên trong cực kỳ thoải mái, còn đã chuẩn bị lò sưởi, ngồi vào liền vô cùng ấm áp. Bất quá dù sao xe ngựa không gian có hạn, thừa ra những đồ dùng và trang trí hoa lệ kia, thì chỉ bố trí chỗ ngồi ngang cho một người.
Chẳng lẽ mình phải đứng?! Ninh Vân Tấn trong đầu mới vừa hiện lên suy nghĩ này, Văn Chân đã kéo hắn đồng thời ngồi ở trên vị trí kia.
Xe ngựa tuy rằng rộng, nhưng mà Văn Chân đã có ý vô ý mà ngồi ở chính giữa, cứ như vậy Ninh Vân Tấn sau khi bị hắn kéo ngồi ở bên tay phải hắn ta, chỉ có thể gần sát hắn ta.
Mặc dù mặc quần áo mùa đông thật dày cứ tính kề sát nhau cũng sẽ không có cảm giác gì, nhưng mà Ninh Vân Tấn nào dám thật sự sát trên người Văn Chân, chỉ để cho mình kề vách tường xe.
Văn Chân thấy tiểu hài nhi bên người ăn mặc mềm mại thật sự cùng mình tách ra khe hở một lóng tay, tuy rằng tiếc nuối nhưng cũng cảm thấy buồn cười. Nếu là ngày thường nhất định phải hảo hảo chọc hắn một phen, chỉ là nghĩ đến lão sư Âu Hầu, tâm tình của hắn đã trầm xuống.
“Chỉ sợ thời gian của lão sư không nhiều, không cần ngươi quan tâm, trẫm để cho người an bài.”
Ninh Vân Tấn tâm tình có chút suy sụp, hắn nói, “Hoàng thượng, lão sư không có con cháu, người thân cận nhất của ông chỉ có hai người chúng ta, thân phận của ngài có chút không tiện, không bằng từ vi thần vì lão sư…”
“Không nhất thiết như thế.” Văn Chân biết ngụ ý của hắn, bất quá lại trực tiếp từ chối, “Ngươi vẫn là dụng tâm chuẩn bị cuộc thi sang năm đi!”
Ninh Vân Tấn vội la lên, “Nhưng mà sư vô đương vu ngũ phục*, ngũ phục phất đắc bất thân.”
*Phục服: Áo tang – Ngũ phục五服 gồm Trảm thôi 斬衰+Tư thôi 齊衰(Đại tang), Đại công 大功(Để tang 9 tháng), Tiểu công 小功(Để tang năm tháng), Ti ma 緦麻(Để tang ba tháng).
Hắn nói chính là trong lời ‘Học ký’, tuy rằng lão sư cũng không ở trong hàng ngũ phục, nhưng mà nếu không có lão sư, quan hệ giữa ngũ phục cũng không thân mật.
Cho nên nói tóm lại, tuy rằng với lão sư chỉ cần làm được ‘Sinh thì cẩn dưỡng(nuôi kỹ), tử thì tế điện (truy điệu)’, mà nếu quả là Âu Hầu dạng tình huống không có chí thân, nếu muốn làm tốt lễ tang chỉ có thể từ đệ tử ra mặt. Dựa theo lẽ thường, chỉ cần ra người chỉ đảo này, thì cũng phải làm giữ đạo hiếu ba năm.
Văn Chân tự nhiên biết chuyện này, nhưng mà tiền đề là phải có lễ tang…
Hắn thở dài nói, “Chuyện của lão sư không thể truyền ra ngoài, lão nhân gia ông ấy đã sớm nói qua bí mật không phát tang, nếu không Đại Thương chỉ sợ lập tức muốn xe bỏ quốc thư. Đến lúc đó lão sư dùng mệnh tranh thủ được vài năm cũng đã uổng phí…”
Ninh Vân Tấn ngây ngẩn cả người, hắn nức nở nói, “Như thế…Như thế thật sự rất ủy khuất lão sư…”
“Trẫm làm sao không biết.” Văn Chân bất đắc dĩ mà nói, “Những năm trước đây không phải lụt cũng là ngập, một hai năm này mới hoãn lại một chút. Phàm là phải quốc khố dồi dào, lại trị trong sạch, trẫm cũng có thể có hào khí không quan tâm kia.”
Ninh Vân Tấn biết Văn Chân nói chính là sự thật, lời nói không dễ nghe, Văn Chân khi tiếp nhận Đại Hạ, tình huống thật sự là cực kỳ không ổn. Thời Tiên hoàng trong triều đã loạn đấu hơn hai mươi năm, tiếp đó lại có chuyện Phu Mông Trác Phu loạn quyền, Văn Chân thật vất vả thu quyền lợi về trong tay, đã vấp phải nạn lớn liên tục, lại còn có hai trận chiến sự tiêu hao hết quốc khố, đúng là gian nan vô cùng.
Muốn trị một quốc gia lớn như thế, không phải chuyện môi trên chạm môi dưới, nếu như là tiểu thuyết YY, thân là Hoàng đế tự nhiên có thể bàn tay to vung lên, từ ý tưởng của mình đến xoa dịu.
Tham quan ô lại, đổi.
Vô năng tầm thường, bỏ.
Không kính quốc pháp giả, bắt, tù giết.
Nhưng mà trong hiện thực không thể tùy ý như thế, vì lợi ích con người có thể phát huy năng lượng vô tận, cho dù là một đám tham quan ô lại tụ tập lại với nhau cũng có thể tạo phiền toái cho Hoàng đế, vì sao Hoàng đế hận nhất nhóm đảng chính là đạo lý này.
Cứ cho Ninh Vân Tấn đã từng học lịch sử mà xem, Ung Chính gia viết ‘Luận ngự chế kết đảng’ bác bỏ ‘Luận kết đảng’ của Âu Dương Tu là thống hận nhất tham quan, cải cách mạnh mẽ vang dội nhất, nhưng mà kết quả đâu, hắn mệt chết ở trên long ỷ thống trị tốt quốc gia, rốt cuộc con tiếp nhận, các mục cải cách trước đó đã bị hủy bỏ đến không sai biệt lắm.
Hiển nhiên EQ của Văn Chân so với Ung Chính cao hơn không ít, hắn tuy rằng cũng nóng vội muốn đổi cách, nhưng mà lại không có dứt khoát hẳn hoi. Hắn dùng chính là phương thức nhẹ nhàng, đầu tiên đem người của mình từng bậc xếp vào, bỏ cũ thay mới những quan viên có vấn đề, chờ đến sau khi hết thảy bố cục xong, ở trong năm mới tỏ ý Tả Sư Hoành sắp đặt thứ tự lại trị cải cách, kể tử đó âm thanh phản đối trong triều tuy rằng lớn, lại tạm thời tung không nổi sóng gió.
Nhưng mà đây là thành lập ở dưới tình huống trên dưới triều đình một mảnh hài hòa, nếu thật sự cùng Đại Thương giao chiến, như vậy vì duy trì ổn định, cục diện thật vất vả khai sáng ra liền phải mắc cạn.
Trên lý trí Ninh Vân Tấn có thể lý giải suy tính của Văn Chân, nhưng mà trên tình cảm hắn lại cảm thấy không tiếp thụ được.
Lão gia tử trấn thủ quốc gia này nhiều năm, thậm chí vì thế bỏ tính mạng, lại ngay cả vinh quang nên có cũng không thể có được. Trước kia hắn đã nghe nói qua không ít chuyện anh hùng vô danh, khi đó chỉ là cảm thấy rất vĩ đại, rất tài giỏi, nhưng khi chuyện như vậy phát sinh ở trên người thân nhân bằng hữu của mình, lại chỉ cảm thấy vô hạn bi thương.
Nhìn thấy biểu tình khổ sở của hắn, Văn Chân nhịn không được xoa xoa đầu Ninh Vân Tấn, ánh mắt nhu hòa xuống.
“Ngươi rất tốt, cũng không uổng công lão sư thương ngươi như thế, còn đặc biệt mà muốn trẫm…” Văn Chân đột nhiên dừng lại, đổi đề tài nói, “Lão sư nói, tòa trạch tử này ngày sau thì giao cho ngươi, bên trong không có đồ vật gì đáng giá, bất quá có rất nhiều tàng vật của ông mấy năm nay, tin tưởng ngươi sẽ quý trọng.”
Ninh Vân Tấn cau mày, vừa rồi Văn Chân rõ ràng là nói lỡ miệng, nhưng mà đến tốt cùng lão sư muốn hắn ta làm gì chứ?
Chẳng lẽ là cùng mình có quan hệ?! Lòng hiếu kỳ một khi bị khơi mào, trong lòng hắn giống như bị bảy tám con mèo nhỏ đang cào cào, nhưng mà Văn Chân cũng rốt cuộc không tiếp tục đề tài kia, ngược lại nói lên những an bài thứ khác.