“Đương nhiên là không.
Tập đoàn Nhan Thanh vốn nổi tiếng trên toàn quốc, cho dù là trên thế giới cũng xếp hạng khá cao.
Huống chi sau lưng nó là gia tộc Vũ Văn của Yến Đô.
Nhà họ Dương chúng tôi không bì được”, Dương Uy vẫn còn biết mình biết ta.
Tần Thanh Tâm cười lạnh: “Nếu vậy anh cũng nên biết tập đoàn Tam Hòa đã hợp tác với tập đoàn Nhạn Thanh.
Không chỉ vậy, gia tộc giàu có nhất Giang Hải cũng hợp tác với chúng tôi.
Anh nghĩ một doanh nghiệp của gia tộc ngoại tỉnh có tư cách hợp tác với Tam Hòa sao?”
Rốt cuộc mặt Dương Uy cũng biến sắc.
Anh ta chỉ biết, mấy tuần trước tập đoàn Tam Hòa vẫn là sản nghiệp của nhà họ Tần chứ không hề nghĩ rằng, Tam Hòa có thể hợp tác với tập đoàn Nhan Thanh.
“Sếp Tần, thêm một người bạn thêm một cơ hội.
Mặc dù cả tập đoàn Nhạn Thanh và nhà họ Tô đều rất mạnh nhưng nhà họ Dương cũng không kém.
Hợp tác với nhà họ Dương, Tam Hòa sẽ như hổ mọc thêm cánh.
Tôi thấy chúng ta vẫn nên xúc tiến hợp tác”.
Dương Uy vẫn muốn tranh thủ cơ hội hợp tác.
Lần này nhà họ Dương phát triển ở Giang Hải không thuận lợi.
Lúc trước, em gái và em rể anh ta từng mời tập đoàn Nhạn Thanh hợp tác, Nhạn Thanh vốn đã định đồng ý nhưng cuối cùng không hiểu vì sao lại từ chối.
Cũng chính vì vậy, gia tộc mới cho anh ta tới Giang Hải mở rộng thị trường.
Nào ngờ anh ta tìm tới mấy gia tộc hàng đầu đều bị từ chối.
Rơi vào đường cùng, anh ta chỉ có thể chọn đối tượng thấp hơn.
Trước tiên là tới bàn hợp tác với nhà họ Tần, bây giờ lại muốn tiếp cận Tần Thanh Tâm để tìm cơ hội hợp tác với tập đoàn Tam Hòa.
Tần Thanh Tâm nghĩ ngợi rồi đáp: “Hợp tác với nhà họ Dương là chuyện lớn, tôi phải báo cáo với chủ tịch.
Nếu cần hợp tác, tôi sẽ liên hệ anh sau”.
“Được, nếu vậy tôi không nói thêm gì nữa, mong tin tốt của cô”, Dương Uy mỉm cười đứng dậy, để lại một tấm danh thiếp rồi rời đi.
Sau đó, Tần Thanh Tâm gửi tin nhắn bằng giọng nói cho Dương Thanh kể lại chuyện này.
Dương Thanh chỉ trả lời hai chữ: “Từ chối!”
Mặc dù không rõ tại sao anh không muốn hợp tác với nhà họ Dương nhưng Tần Thanh Tâm biết anh mới là chủ tịch của tập đoàn Tam Hòa.
Cô tiện tay ném danh thiếp của Dương Uy vào thùng rác.
Sau khi Tần Thanh Tâm tan làm, Dương Thanh lại tới đón.
Trên đường tới trường mầm non, Dương Thanh chợt lên tiếng: “Nếu anh ta còn dám tới tập đoàn Tam Hòa, đuổi thẳng cho anh”.
Tần Thanh Tâm không hiểu, hỏi lại: “Anh nói ai?”
“Dương Uy, người hôm nay tới công ty tìm em bàn chuyện hợp tác.
Anh ta không phải loại người tốt đẹp, lúc ở Châu Thành đã hại không ít con gái nhà lành.
Tìm em bàn chuyện hợp tác là giả thôi, tiếp cận em mới là mục đích chính của anh ta”, Dương Thanh lạnh lùng nói.
“Không phải chứ?”, Tần Thanh Tâm vừa kinh ngạc vừa hiếu kỳ hỏi: “Sao anh hiểu rõ anh ta vậy?”
“Thời đại học, Tần Y từng theo đuổi một người, chắc em biết chứ?”, Dương Thanh hỏi.
“Khi đó Y Y rất thích người kia, nhưng sau đó thằng khốn đó muốn lừa con bé đi khách sạn.
Y Y không chịu, ngày hôm sau thấy cậu ta tay trong tay với cô gái khác rời khỏi khách sạn”.
Tần Thanh Tâm gật đầu nói, chợt nghi ngờ hỏi: “Sao anh biết?”
Dương Thanh bật cười: “Lần trước Y Y mời anh ăn một bữa, trùng hợp gặp phải cậu ta.
Bây giờ cậu ta là em rể Dương Uy”.
Dương Thanh kể lại chuyện lần trước.
Nghe xong, Tần Thanh Tâm giận dữ nói: “Dám sỉ nhục em gái em mà còn đòi hợp tác, đừng có mơ!”
Tại Night Light – một hộp đêm cỡ lớn ở Giang Hải.
Dương Uy bước ra khỏi xe, bỗng nhiên hắt hơi một cái: “Con mẹ nó ai đang mắng mình?”
“Anh Dương!”, ngoài cổng Night Light có một cô gái trẻ trung trang điểm xinh đẹp vẫy tay với Dương Uy.
“Sao đột nhiên cô lại muốn dẫn tôi tới đây?”, Dương Uy tới gần, nghi hoặc hỏi.
“Lần trước anh nói, chỉ cần em đưa được Tần Thanh Tâm hoặc Tân Y lên giường của anh thì anh sẽ cưới em phải không?”, Phương Duyệt bất chợt hỏi.
Dương Uy nhớ lại hôm nay vừa gặp Tần Thanh Tâm ở tập đoàn Tam Hòa liền thấy máu nóng cuồn cuộn.
“Đúng là tôi nói vậy.
Nhưng đã mấy ngày rồi, cô có làm được cho tôi đâu?”, Dương Uy cười lạnh nói.
“Đêm nay, anh cứ đợi hưởng phúc đi!”, Phương Duyệt cười híp mắt lại.
Chỉ cần nghĩ được gả vào nhà họ Dương, hai mắt cô ta liền sáng rực.
– —————————
.