Chung quy thì giả bộ vẫn là giả bộ. Cô quên luôn mấy dòng chữ cô vừa đọc trên sách, phải đọc đi đọc lại nhiều lần mới nhớ được.
Có một tin nhắn lại tới, lần này là một hình ảnh.
Nghê Yến Quy không nhịn được mở ra xem. Đột nhiên, cô nghiến răng ken két.
Trần Nhung hỏi: “Có gặp không?”
Lần thứ hai, là một bức thư khiêu chiến được vẽ bằng tay, phác thảo bằng hai màu đen trắng, không tô màu nhưng có thể nhìn rõ mười tám loại vũ khí.
Đó là thư khiêu chiến, nào có chuyện không nhận.
Cô gõ điện thoại rất nặng nề: “Thời gian, địa điểm.”
Trần Nhung gửi định vị đến: “Bây giờ.”
Nghê Yến chuẩn bị rất trang trọng, trước tiên đi rửa tay, sau đó buộc tóc lên, cô vuốt đôi lông mày một cái.
Trước khi ra khỏi của, cô vô tình nhìn thấy con dao gọt hoa quả trên bàn.
Cán dao có màu xanh lục, tượng trưng cho sức sống mãnh liệt, vỏ dao có màu xanh nhạt, có vẽ mùa xuân phong cảnh hữu tình.
Cô tháo vỏ dao ra.
Quả nhiên vô cùng sắc bén.
Liễu Mộc Hi giật mình.
Nghê Yến Quy linh hoạt xoay con dao vào vòng.
Liễu Mộc Hi hỏi: “Cậu định làm gì vậy?”
Nghê Yến Quy phun ra hai chữ: “Ứng chiến.”
*
Địa điểm chính là quang cảnh nơi lần đầu tiên Nghê Yến Quy mỹ nhân cứu anh hùng.
Cô rất nghi ngờ, Trần Nhung hẹn ở đây để cố ý giễu cợt cô.
Trước đây, cô thực sự cho rằng Chu Phong Vũ và tên đầu cua màu cam bắt nạt Trần Nhung. Sau khi nghĩ lại, thực tế là là đại ca đang sắp xếp nhiệm vụ cho đàn em.
Nghê Yến Quy mặc bộ quần áo thể thao, đi giày chạy bộ nhẹ nhàng. Cô đến đây để đánh nhau, hai tai xỏ vào túi áo, cô cố ý bước chân để tạo ra tiếng “Cộc cộc”, nghênh ngang đi tới.
Trần Nhung ngồi dưới gốc cây, chắc là ngồi đã lâu.
Nghê Yến Quy đứng ở một mảnh đất trống, gọi anh: “Trần Nhung, tôi đến rồi.”
Anh không nhúc nhích.
Đêm này trăng sáng, nhưng cô vẫn không thấy rõ dáng vẻ của anh. Không sao, cô chỉ cần nhận được chiêu thức của anh là được. Cô hất cằm: “Sao còn ngây ra? Không phải anh hẹn tôi đến đây sao?”
Trần Nhung mở miệng nói: “Không phải em nói không gặp nhau, không nói chuyện sao?”
“Nhưng mà anh hạ chiến thư đối với tôi.” Nghê Yến Quy hừ lạnh: “Anh đúng là to gan, tôi cảnh cáo anh, Nghê Yến Quy tôi không phải người ăn chay.”
“Đến đây đi.” Trần Nhung nói.
“Làm cái gì?” Nghê Yến Quy hỏi.
“Biết em không ăn chay, vừa rồi anh mua xiên thịt nướng, đều là thịt hết.”
Cô chống nạnh: “Không phải hẹn khiêu chiến à? Ăn cái gì mà ăn?”
Trần Nhung nhẹ nhàng nói: “Nghê Nghê, hôm nay tâm trạng anh không tốt, em ở cùng anh một lát.”
Nghê Yến Q uy không thích thủ đoạn của anh: “Anh bảo tôi ở với anh thì tôi phải ở à? Anh nghĩ anh là ai?”
Một người đứng một người ngồi, hai người đang cò cưa qua lại.
Cuối tuần, rất nhiều bạn học đã trở về nhà. Rừng cây hoàn toàn yên tĩnh.
Trần Nhung ung dung mang một xâu thịt nướng trong hộp giữ nhiệt ra, cắn một miếng trước mặt cô.
Độ nóng vừa phải, mùi thịt nướng bay theo gió phả lên mặt Nghê Yến Quy. Cô tức giận tới mức giơ nắm đấm lên: “Không dám đánh đúng không? Không đánh thì tôi đi.”
“Đánh.” Trần Nhung cắn một miếng thịt bò. Thịt xiên mới nướng vẫn còn nóng hổi. Anh cắn một miếng, nước sốt ngấm vào từng thớ thịt, vị thật ngon. Anh tốt bụng hỏi: “Không ăn một chút sao? Nguội rồi thì ăn không ngon đâu.”
Nghê Yến Quy cảm thấy mình lại bị lừa, cho nên cô quay đầu định rời đi.
Trần Nhung bỏ thịt nướng lại vào trong hộp giữ nhiệt, đứng lên: “Anh hỏi em có gặp không, không nói là gặp làm gì.”
“Cái anh vẽ không phải thư khiêu chiến à? Dao kiếm súng gậy đều có đủ.
“Ừm, em rất tức giận, muốn đánh nhau với anh.”
Nghê Yến Quy dừng bước lại: “Cái ngày tôi bị quở trách phải đọc bản kiểm điểm, tôi luôn muốn lột da tên tạo nên ‘Mười hai điếu’. Trước đây tôi cho rằng người đó là Chu Phong Vũ, trong lúc huấn luyện quân sự tôi đã đánh nhau một trận với cậu ta, tôi thắng, tôi đã rất hả hê. Lúc đó tôi nghĩ rằng đã giải quyết xong ân oán vụ ‘Mười hai điếu’, không nghĩ tới lại là chiêu của anh. Mấy điếu thuốc xếp gọn gàng kia, thực ra là nhiệm vụ anh giao cho cậu ta, cậu ta cố ý tới trước mặt tôi làm kẻ thế mạng.”
“Chuyện đến nước này, anh cũng không có gì để giấu. Cuộc gặp tối nay là anh hẹn.” Trần Nhung kéo khóa kéo áo khoác lên: “Em muốn đánh thì anh đánh với em.” Anh rất nhàn nhã.
Nghê Yến Quy thủ thế chờ đợi, lần cô đã có kinh nghiệm, sẽ không tấn công vào vị trí yếu điểm của anh. Ông cụ đã chỉ điểm, căn dặn cô phải tận dụng sức mạnh từ eo, lấy nhu thắng cương. Cô đang rất ngứa nghề, từ lâu đã muốn tìm đối thủ rồi.
Cô là người tấn công, nhưng không dùng nắm đấm mà trước tiên dùng xương bàn tay tấn công tới
Trần Nhung dùng một cú móc để làm chệch hướng tấn công của cô, lúc thu lại động tác, từ móc đổi thành nắm đấm.
Dù là võ thuật hay đánh lộn, chiêu thức qua lại cũng không khác gì nhau, điều mấu chốt là ai biết tùy cơ ứng biến hơn.
Trần Nhung bắt được điểm sơ hở của Nghê Yến Quy, bỗng nhiên tiến lại, dùng tay phải đasnh về phía ngực trái cô.
Nghê Yến Quy xoay eo, vòng eo mềm mại uyển chuyển như đung đưa trước gió. Sau đó, đến lượt cô tấn công. Cô giơ chân sau, nhắm vào lồng ngực anh.
Anh nhanh như chớp, lùi cách xa cô vài bước.
Ánh mắt cô lóe lên, đột nhiên rút dao ra.
Cô cầm dao trên tay, nhanh chóng tuốt khỏi vỏ dao.
Một tia sáng sắc bén lóe lên giữa không trung.
Ánh mắt Trần Nhung chìm xuống: “Không ngờ em hận anh đến mức phải dùng dao.”
Muốn dùng dao nhuần nhuyễn, chỉ cần ngón tay và cổ tay đủ linh hoạt. Sử dụng ngón tay tương tự như cách xoay bút, nhưng muốn tạo ra chiêu thức, bắt buộc phải dùng tới sức mạnh cổ tay.
Nghê Yến Quy mang theo con dao nhỏ, quay trái quay phải, trong nháy mắt, con dao xẹt giữa không trung rồi trở lại trong lòng bàn tay cô.
Con dao này không phải để đâm, mà là để thể hiện trình độ.
Đương nhiên, có thể làm cho Trần Nhung sợ thì càng tốt. Cô có hơi đắc ý: “Anh có sợ không?”
Có lẽ cô đã quá phô trương nên mất cảnh giác, đột nhiên, một bàn tay từ đối diện lao tới.
Cô đang xoay con dao, sợ mũi dao làm tay anh bị thương, nên vội vàng ném sang một bên.
Con dao nhỏ được anh bắt lại bằng một tay khác. Anh lập tức xoay cổ tay, kề dao lên cổ cô.
Nghê Yến Quy hồi thần lại, lưỡi dao sắc nhọn cách rất gần làn da của cô, cô cực kỳ căm tức.
Trần Nhung lịch sự hỏi: “Chịu thua không?”
“Anh giở trò xấu.”
“Anh không có gì trong tay, còn em còn có ám khí. Là ai giở trò xấu?” Anh ung dung nói: “Còn gì để nói không?”
“Nói cái gì?”
“Nói điều gì đó giống như đến bước đường cùng rồi nhưng vẫn uy phong đó.” Ngón tay anh nhẹ nhàng nắm cằm cô: “Lời thoại kiểu như muốn chém muốn giết gì thì tùy.”
“Chẳng may anh thật sự chém tôi thì sao?”
“Anh cũng không phải người mù luật.” Trần Nhung nói: “Có điều, dao này là của em, anh chỉ tự vệ thôi.”
“Ngụy biện.”
“Dao ở trên tay anh.” Tay anh quơ quơ
Cô không dám động: “Anh muốn làm gì?”
“Ăn đồ nướng.” Trần Nhung ôm cô làm con tin, đi đến gốc cây.
Cô không còn cách nào đành ngồi xuống.
Anh kẹp con dao ở ngón giữa và ngón áp út, lúc xoay xuống dưới, lúc lật lên trên, xoay rất linh hoạt.
Nghê Yến Quy thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi đã đánh giá thấp anh.”
“Khinh địch là tối kỵ.”
Cô bẹt miệng.
Trần Nhung hỏi: “Thịt cừu, thịt bò xiên, gà rán, còn có hải sản, em chọn cái nào?”
Nghê Yến Quy ngẩng đầu lên: “Tôi không ăn.”
“Tại sao?”
“Của anh, không ăn.”
“Rất có cốt khí, vậy em ngồi đây làm gì? Chạy đi.”
Nghê Yến Quy nhìn chằm chằm vào lưỡi dao sắc bén trước mặt: “Dao này có vỏ, vẫn vứt trên đất.”
“Anh không nhặt.”
“Làm tôi bị thương thì làm sao?”
“Em ném chứ có phải anh đâu mà anh phải đi nhặt?”
“Anh thu dao lại, tôi tự đi nhặt.” Cô thẳng người, nếu như manh động, rất có thể anh sẽ phải đi bóc lịch.
“Gà rán.” Trần Nhung đưa xiên gà tới “Nếm thử?”
Nghê Yến Quy ngậm miệng, cắn chặt răng.
“Em không ăn thì thôi.” Anh không ép buộc nói: “Mùi thơm quá.”
Cô nghe được mùi, vị này chính là vị nước sốt bí truyền mà cô cực kỳ thích.
Trần Nhung cắn một miếng cảm thán: “Ừm…”
Nghê Yến Quy chực nuốt nước miếng. Cô hơi ngửa người về sau, muốn cách xa con dao kia.
Anh để ý đến cô, con dao di chuyển theo cô, duy trì khoảng cách 15cm.
Nghê Yến Quy: “…”
Trần Nhung lấy con dao ra, xoay chuyển vài lần. Con dao bị tung lên, lướt qua mu bàn tay anh, giống như nhảy múa.
Cô lạnh lùng nói: “Khi nào thì anh thả tôi đi?”
Anh nhẹ nhàng đáp: “Tâm trạng tốt thì thả em ra.”
“Lúc nào thì tâm trạng tốt?”
“Em lạnh mặt như vậy, làm sao tâm trạng anh tốt được?”
“Anh cầm dao, làm sao tôi không xị mặt được?”
“Chúng ta nên thảo luận một chút, con gà có trước hay quả trứng có trước?”
“Không muốn thảo luận với anh.”
“Mặt đẹp như thế, nếu không cẩn thận bị quệt một nhát.” Trần Nhung xoa gò má cô, thấp giọng nói: “Quá đáng tiếc.”