Cậu mở miệng, không ngờ giọng của mình lại khàn đến thế.
“Tôi không thể giải phóng pheromone.”
Đứa con gái khi ra đời so với những đứa bé còn lại nhỏ hơn rất nhiều, nhỏ bé và rất đỗi yếu ớt. Tiếng khóc the thé, tựa như mèo con kêu, khiến cho người khác cực kỳ thương xót.
Như thể lên án người bố kia quá đỗi vô dụng.
Giáo viên sững sờ một lúc, bao nhiêu năm làm việc, thế nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một người không thể tỏa ra pheromone.
Tiếng khóc của bé gái này dần dần ảnh hưởng đến cảm xúc của những đứa bé khác, một số đứa bé bắt đầu mím môi khó chịu, dường như cũng muốn làm ầm lên. Nhất thời, thanh âm dỗ dành của bố mẹ và tiếng khóc nhốn nháo của những đứa bé không ngừng vang lên.
Trì Diễm cảm thấy bản thân cậu không nên ở đây lâu hơn được nữa, bèn khẽ nói xin lỗi với giáo viên, rồi vội vàng cầm ba lô lên rời đi.
Cậu trốn trong nhà vệ sinh cho con bú, cô bé ngậm núm vú nhưng hút hai cái thì lại nhổ ra khóc tiếp. Bị sặc sữa cũng không chịu dừng, vừa ho vừa khóc, suýt chút nữa mà khóc ngất.
Trì Diễm chán nản ngồi trên bồn cầu, từng chút từng chút vuốt lưng con gái: “Đừng khóc……”
Cậu không biết rằng đứa con gái sinh non của mình yếu ớt và nhạy cảm hơn những đứa bé khác. Khi nhiều pheromone xa lạ và nồng nặc đột nhiên xuất hiện xung quanh, bé theo bản năng sẽ trở nên sợ hãi. Nhưng bé còn quá nhỏ, không có cách nào tự bảo vệ bản thân mình, chỉ có thể dùng tiếng khóc để thu hút sự chú ý của bố mà thôi.
Thế nhưng bố của bé lại không thể tỏa ra pheromone.
Cái ôm của ba có thể che mưa chắn gió cho bé, nhưng không co cách nào nào bảo vệ bé trước những pheromone khác.
Ba của bé sống nhiều năm trên đời như thế, không hề có pheromone, tựa như người lính ra trận mà hai tay trống rỗng, chỉ có thể dùng thân xác phàm trần này mà chịu đựng những viên đạn ghim vào thân thể.
Trì Diễm đang đứng chờ tài xế ở bên đường.
Tiếng gào khóc của bé con khiến người qua đường nhìn cậu chằm chằm.
Cậu hơi khom lưng, đôi mắt đờ đẫn, không nhìn đứa bé cũng không hề an ủi bé.
Phần lông mày đứt đoạn càng khiến trông cậu như một kẻ buôn người hung ác. Một số người tốt bụng thậm chí còn nghi ngờ bước đến dò hỏi cậu có cần giúp đỡ gì không, bởi vì đứa bé trông không ổn cho lắm.
Trì Diễm cười khổ mà nói cảm ơn, nói rằng có lẽ về nhà sẽ ổn thôi.
Ngồi trong Maybach, tiếng khóc của bé gái choán hết cả không gian, dù nhỏ bé đến vậy, nhưng khi khóc lại rất liều mạng.(?)
Trì Diễm cố gắng trong vô ích khi thử cho bé ngậm núm vú cao su, nhưng bé vẫn không chịu, khua tay múa chân, đến cả ôm cũng không cho cậu ôm.
Trì Diễm đành phải bỏ bé vào giỏ. Nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ băng băng hòa với tiếng khóc không ngừng mà suy nghĩ.
Mình đúng là vô dụng mà.
Dì Khâu thắc mắc sao giờ này mà Trì Diễm đã về rồi, hẳn là phải còn học ở lớp chăm con mới đứng. Sau đó nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi và bi thảm của cậu. Đứa bé thì bật khóc không không ngừng trong giỏ. Liền ngay lập tức để bảo mẫu là chị Trần bế lấy đứa bé.
“Cậu Trì nghỉ ngơi trước đi, bé con để chị Trần chăm là được rồi.” Nữ quản gia giỏi đoán ý cũng không hỏi rõ nguyên do.
Trì Diễm chết lặng mà gật gật đầu, nhìn chị Trần nhanh chóng dỗ con gái nín khóc, liền quay đầu về phòng.
Vào giờ bữa tối thì Thích Thủ Lân quay về, hắn không nhìn con gái, mà đi lên lầu dỗ Trì Diễm xuống ăn cơm.
Khi đứa bé nằm trong vòng tay của Thích Thủ Lân, trông cực kỳ yên bình, so với khi nằm trong lòng của Trì Diễm như hai người khác nhau vậy. ĐÔi mắt đen láy đảo quanh, còn có thể uống thêm vài ngụm sữa.
Chị Trần là omega, chăm sóc bé rất chu đáo, mặc dù cũng có thể dỗ bé. Nhưng chỉ khi ở bên cạnh bố, bé mới thật sự cảm thấy an toàn. Khuỷu tay của hắn rất mạnh mẽ, vòng tay nhẹ nhàng như một chốn về ấm áp. Pheromone của hắn bị người ngoài cho là bá đạo, nhưng lại là bức tường kiên cố nhất để bảo vệ bé. Không ai có thể phá vỡ bức tường này để tổn hại bé hết.
Trì Diễm vùi đầu ăn cơm, không nói câu nào. Như thể bản thân là người ngoài cuộc.
“Em muốn đi đâu?” Thích Thủ Lân một tay ôm con gái, một tay giữ chặt lấy Trì Diễm.
“Đi ra ngoài chạy bộ một chút.”
Trì Diễm thản nhiên nói, rút tay mình khỏi tay của Thích Thủ Lân, kéo áo khoác thể dục lên. “Chán muốn chết rồi.”
“…… Cũng tốt.”
Thích Thủ Lân thả lỏng một chút, tiến đến gần hôn lên trán cậu.
“Nhớ chú ý an toàn, với cả…… về sớm một chút.”
Trì Diễm chạy thật lâu. Lâu rồi không chạy như thể, như muốn trút hết mọi cảm xúc bằng cách tiêu hao thể thể lực. Vấn đề kia vẫn không thể giải quyết dễ dàng như thế, nhưng tâm trạng cuối cùng cũng dễ chịu hơn phần nào.
Chờ đến cả người cậu ướt đẫm mồ hôi mà trở về. Chỉ nhìn thấy dì Khâu và dì Trần đều đang ở dưới lầu, chị Trần rõ ràng còn có chút lo lắng.
“Cậu Trì tiên sinh về rồi đấy à……”
Dì Khâu dì thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu nhanh lên lầu xem đứa bé với tiên sinh đi.”
“Sau khi cậu đi không bao lâu thì đứa bé lại bắt đầu khóc. tôi sợ ảnh hưởng đến công việc của tiên sinh nên mới hỏi là muốn tôi đi lên hay không, thế nhưng……”
Giọng chị Trần run run.
“Pheromone của tiên sinh rất nồng nặc, chúng tôi không thể đến gần được.”
Trì Diễm thở dài một hơi, chỉ có thể đi lên lầu.
Sao lại thế này, không phải đứa bé ở bên cạnh Thích Thủ Lân rất yên ổn hay sao.
Pheromone dày đặc của alpha hình thành nên vùng cấm, thế nhưng Trì Diễm lại mảy may không chịu chút ảnh hưởng nào.
Cậu đẩy cửa thư phòng ra, chỉ thấy Thích Thủ Lân đang treo đồ, bế con gái ở trước ngực. Đứa bé lại khóc, so với khi ở bên cạnh Trì Diễm thậm chí còn khóc lớn hơn. Khóc đến mức tê tâm liệt phế, như thể đã chịu đựng sự oan ức nào đó lớn lắm vậy.
Mà Thích Thủ Lân thì không nói lời nào, cau mày, cúi đầu xem văn kiện, cầm bút trong tay nhưng không hề viết cái gì hết.
“Sao lại thế này……” Trì Diễm bất đắc dĩ mà mở miệng.
Thích Thủ Lân ngẩng đầu, vừa thấy cậu, chân mày cau đang cau lại ngay lập tức liền giãn ra: “Em về rồi à?”
Trì Diễm nghĩ thầm nếu mà bản thân cậu không về thì không biết sẽ loạn đến mức nào nữa đây chứ.
Cậu đến gần muốn nhìn con gái một chút, nhưng Thích Thủ Lân đã vươn tay ra đặt con vào lòng cậu, che mắt con lại mà hôn cậu.
Trì Diễm giãy giụa, nhưng không dám giãy giụa mạnh, đứa bé vẫn còn trong ngực câu mà.
Đúng là không biết xấu hổ gì hết, bé con còn đang nhìn kia mà.
Cổ họng của Trì Diễm phát ra hai tiếng ư ưm phản kháng yếu ớt, nhưng Thích Thủ Lân vẫn không chịu buông tha.
Đầu lưỡi của cậu gần như tê dại do bị mút mát, thế nhưng dường như điều này là chưa đủ, hắn thậm chí còn vùi đầu đến gần mà liếm mồ hôi trên cổ của Trì Diễm.
“Bẩn lắm……” Trì Diễm nắm lấy tóc của Thích Thủ Lân.
Không biết từ lúc nào, bé con đã ngừng khóc. Chóp chép miệng nhỏ mà ngủ ngon lành.
“Anh chăm con tốt mà, đúng chứ?”
Thích Thủ Lân vùi đầu vào cổ của Trì Diễm, bị mùi sữa hòa lẫn với mồ hôi khiến cho tim hắn ngứa ngáy.
Trì Diễm không có sức để đẩy hắn ra, chỉ có thể oán giận nói: “Anh đúng thật là……”
Dì Khâu và chị Trần ở tầng dưới lúc này không nghe thấy tiếng khóc nữa mới thở phào nhẹ nhõm.
Chị Trần nói: “Có vẻ như, khi ở cùng với hai vị tiên sinh chính là lúc mà đứa bé cảm thấy an toàn nhất.”
Dì Khâu gật đầu: “Đúng thế.”
Cũng mong là cậu Trì sẽ nhận ra điều này, dù sao nói cũng dễ hơn là làm.
【 Tác giả có lời muốn nói: 】
Chờ! Lâu!! Rồi!!!
Nhiệt liệt chúc mừng lượt đọc ở FW đã vượt quá 2000, ở CP vượt qua 50, ở HT còn vượt qua 140!
Cảm ơn mọi người nhó!!!
_________________________________
Escanor: Xin lỗi mọi người nha, dạo này tui đang chạy đồ án nên là tiến độ ra chương sẽ hơi chậm một chút. Mong mọi người thông cảm ạ (‘▽’ʃ♡ƪ)