Lời nói của Di như một đòn chí mạng vào sâu thẳm trong trái tim nó,một cảm giác đau đớn tràn ngập lên toàn thân khiến nó chẳng còn sức ngăn lại hành động lúc này của Di,nhỏ chỉ thấy tâm trí mình lúc này vô cùng trống rỗng,sự thật đau đớn này phải làm gì để nó có thể chấp nhận đây,thì ra từ trước đến nay hết thảy mọi chuyện nhỏ đều không biết gì,càng không thể hiểu rốt cuộc mọi chuyện đã bắt đầu từ khi nào. Di thấy sắc mặt nó đã trở nên nhợt nhạt,cái siết tay càng chặt hơn,hô hấp của nó cơ hồ đã gần như không còn thở được nữa,thì ra cái ranh giới giữa sự sống và cái chết lại mong manh như thế này,Hy giãy giụa giữ lấy tay Di,cố gắng bật dậy,một tay khua sang bên cố gắng tìm thứ gì đó để chống trả.
“Bịch” nó vừa cầm được bức ảnh đập vào đầu cô ta,sức phụ nữ cũng chỉ đến vậy,Di hét lên một tiếng rồi ôm lấy đầu ngã sang bên,nhỏ nhân cơ hội vùng dậy chạy đến phía tủ sách,chạy vào trong,nó biết giờ cô ta tâm trạng đang bất ổn,nhất định sẽ gϊếŧ nó bằng mọi cách,nên để giữ mình,nó nhất định phải rời khỏi đây,đằng sau nó vẫn thấy tiếng Di rêи ɾỉ vì đau đớn đuổi theo
– tôi sẽ gϊếŧ cô!! Cô đứng lại!!
Rời khỏi căn phòng của Thần,nó vẫn cuồng chân chạy,ít nhất thì cũng nên rời căn biệt thự này mới có thể an toàn,nơi đây từ lâu đã không còn người giúp việc lui đến,hơn nữa tất cả giờ này cũng đã ngủ. Bên ngoài hành lang đều để đèn rất mờ,nói đúng hơn là rất tối bất ngờ phía đường rẽ một cánh tay vươn ra kéo nó vào bên trong,bịt lấy miệng nó giữ im lặng,vì tối nên nó không nhìn rõ mặt kẻ đã kéo nó vào đây,nhưng xem ra hắn không có ý xấu nên cứ để như vậy cho đến khi không còn nghe thấy tiếng cô ta,Di có vẻ đã đuổi quá xa,thì tên con trai bắt đầu lên tiếng
– tiểu thư đi đi! Tôi xin tiểu thư hãy tha cho cô ấy,nếu muốn trả thù,hãy trả thù tôi,chỉ xin tiểu thư đừng động đến cô ấy!-Giọng hắn không giống vẻ ngoài cứng cỏi,lạnh lùng như ngày thường,giọng nói trầm mặc như cầu xin,nó cũng biết được hắn yêu cô ta đến thế nào,Hy cũng không ngạc nhiên, trong lòng nó lúc này chỉ toàn những cảm xúc hỗn độn,khi định lên tiếng thì thấy hắn cúi người rời đi,nó đứng lặng người nhìn theo,lòng lặng trĩu
“Thì ra tình yêu dành cho một người chính là như thế này đây,hy sinh vì người mình yêu,khi yêu hết thảy đều không muốn người đó chịu bất kì tổn thương nào”.
Cùng lúc đó một bóng đen phía cuối hành lang vừa lướt qua,cả người mặc bộ đồ đen,hắn đứng đó hướng mắt về phía nó,cái nhìn lưu luyến,cùng muộn phiền,có gì đó đầy thất vọng lại bất lực,cứ thế nhìn về hướng nó cho đến khi nó an toàn đi khỏi,hắn mới lặng lẽ rời đi.
Rời khỏi biệt thự của Thần trước kia,nó lặng lẽ bước trên hành lang về phòng của mình,có trời mới biết lúc này nó muốn ở một mình thế nào,nhỏ nên hận anh hay lên hận chính bản thân mình,rốt cuộc chính nhỏ lại rơi vào cái bẫy do chính người khác tạo ra từ đầu đến cuối chỉ nó ngu ngốc để rồi nhận lấy đắng cay.
“- nên tức giận sao?” Còn chưa biết cô ta liệu có nói dối nữa không,khoé môi chợt nở nụ cười khổ,nước mắt mặn đắng đã rơi từ lúc nào,nó bước đi như một kẻ mất hồn không còn sinh khí… chỉ trách ông trời để nó gặp anh,thờ thẫn bước về phòng,nó không nhớ phòng để đèn thì chỉ thấy bóng dáng tên đó thoải mái tựa vào ghế sofa thưởng thức trà,Hy có chút hoảng sợ,toan quay lưng rời đi thì tiếng nói vọng ra
– em đã vào thì lên ở lại đi chứ,dù sao cũng là phòng của em,đã đêm rồi em tính đi đâu?!- Phong vừa nói vừa rời khỏi ghế bước đến gần nó tựa lúc nào,nắm lấy tay Hy giữ lại. Nó đành mặc hắn giữ lấy,cũng chẳng còn đủ sức lực đôi co hay phản kháng,nhỏ nhẹ nhàng gạt tay hắn ra,nếu hắn đã cố tình đến đây thì nó cũng không việc gì phải trốn tránh,nó trở vào phòng mình. Không khó để Phong nhận ra nó có gì đó không ổn, “nhỏ khóc sao?”
– em đã đi đâu?- vừa hỏi hắn vừa cúi xuống,mắt nhìn xuống phần cổ bị tím từ lúc nào
– tôi chỉ đi dạo một chút!
– tại sao lại lảng tránh anh! – Phong giữ chặt hai vai nó cúi xuống nhìn vào mắt nó,giọng nói đầy thâm tình,lại đau lòng khi nhìn nó tránh anh,cảm giác xa lạ ấy khiến Phong thật sự khó chịu
– tôi nghĩ đó không phải việc của anh,anh nên nhớ chúng ta là anh em,là anh muốn tôi ở bên anh,bây giờ anh đã thỏa lòng rồi phải không!- Sống mũi cay cay,nỗi tức giận từ nãy tới giờ cứ thế được chút lên Phong,nhỏ thực sự mệt mỏi,thực sự chán ghét cuộc sống này,còn hắn nhỏ càng căm hận không thể gϊếŧ hắn ngay lập tức.
– em nói sao? Thoả lòng ư? Hy rốt cuộc em không hiểu hay cố tình không hiểu,em biết anh làm tất cả những việc này là vì anh yêu em,anh muốn giữ em bên mình,anh rất yêu em… tại sao em không hiểu cho anh!!-
– Anh yêu tôi ư?Hay anh yêu gia tài này của bố tôi mới đúng? Anh nghĩ tôi sẽ tin tưởng anh nữa sao? -nó vừa dứt lời liền bị Phong kéo vào lòng vòng tay siết chặt,mặc nó giãy giụa,đẩy anh ra,nó đã thực sự khó chịu,nhưng càng đẩy hắn,hắn lại càng ôm chặt lấy nó hơn,vòng tay hắn nới lỏng rồi bất ngờ cúi xuống cuồng dã hôn nó.Trong lúc hắn ôm,nó đã nhìn thấy một khẩu súng được đút phía sau túi quần hắn,nhỏ liền nhanh tay rút súng từ người ra hắn
– bỏ tôi ra! ” chat”- nhỏ vừa rời người hắn,tay liền lập tức vung lên tát hắn, một tay cầm lấy khẩu súng đưa lên chía thẳng vào mặt Phong,giọng nói đầy tức giận
– Tôi hận anh!!
Phong đứng đó,một bên má đã đỏ ửng lên,đau rát,nó vừa đánh anh,nét mặt Phong đã trở nên không còn thần chí,cơ miệng cũng cứng lại,chỉ nhìn nó một lúc,hắn đưa tay lau vệt máu trên khoé miệng mình nhếch mép cười,Phong cũng nhận ra nó đang chía súng về phía mình từ lúc nào,trái tim trở lên đau đớn như bị ai đó đâm trúng
– em hận anh đến thế sao?- cuối cùng Phong cũng lên tiếng
– đúng! Tôi hận không thể gϊếŧ anh sớm hơn! -nhỏ lập tức trả lời, nó sớm đã trở lên không thể bình tĩnh hơn được nữa,hắn hại Chấn Nam hại Mạc Uyên,hắn gϊếŧ cha nó,thử hỏi nó làm sao có thể để hắn yên được.Hy bắt đầu lên đạn,không chần chừ một giây phút nào nhắm về phía Phong,hắn vẫn đứng đó không nhúc nhích cũng không hề tỏ ra sợ hãi,bình thản nhìn về phía nó
Tiếng lòng súng kêu
“cạch”
không hề có viên đạn nào bay ra,nhỏ giật mình nhìn vào khẩu súng,lúc này nó mới để ý,lòng súng đã được hắn tháo ra,tức là khẩu súng này không hề có đạn.
– lòng súng ở chỗ tôi!! Em yêu hắn đến thế sao?-
Phong dường như không để tâm đến nỗi tức giận của nó,Hy không trả lời chỉ im lặng,nó cảm thấy nhục nhã ê trề,hắn ở đây ngay trước mặt nó nhưng nó cũng không thể gϊếŧ hắn. Nó hạ súng xuống cười khổ,nỗi thất vọng cùng chán chường khiến nhỏ không còn chút sức lực nào càng không muốn hắn ở đây nói thêm bất cứ điều gì nữa.
– Được!! Được,em không trả lời cũng được!! Không cần trả lời, tôi cũng không muốn biết,càng không muốn chính miệng em nói ra em yêu hắn! Nhưng em nên nhớ tôi sẽ không để ai cướp em ra khỏi tôi!! càng không để em có ngày gặp lại tên khốn đó! Hắn sẽ sớm rời khỏi cái thế giới này!- Phong tức giận nói
– Anh định làm gì! Anh không được động vào anh ấy!!-nhỏ không nhìn hắn nhưng cũng có thể tưởng tượng ra giọng nói của hắn đã trở nên đáng sợ thế nào,nhỏ thực không dám tin những gì hắn sẽ định làm sắp tới,cũng có thể lắm,hắn thì có việc gì không dám làm.
Phong không nói gì chỉ lẳng lặng quay lưng rời đi cùng nụ cười khổ,thái độ trở nên bất cần,đằng sau chỉ nghe thấy tiếng cửa đóng lại rất mạnh.Lúc này nó mới ngồi sụp xuống chiếc giường,co ro lại một chỗ,nước mắt sớm đã lăn dài trên má, lúc này đây nhỏ chẳng quan tâm đến những lời sau cùng của Phong,mà tâm trí chỉ nhớ đến người con trai đó,nó phải làm gì đây,nó hận anh nhưng nó lại yêu anh vô cùng,từng lời Di nói bỗng chốc lại bủa vây lấy tâm trí nó “Ai yêu anh ấy cũng được ngoại trừ cô!”
Bên ngoài,Phong đi đến đám vệ sĩ đang túc trực bên ngoài,nét mặt tức giận lạnh lùng ra lệnh.
– kể từ hôm nay các ngươi hãy trông chừng cô ấy cẩn thận,không có lệnh của ta không được để tiểu thư rời căn phòng này,không được cho tiểu thư liên lạc với bất kì ai!! Có chuyện gì lập tức thông báo với ta ngay!!!
– Vâng! Thưa cậu chủ!