”Cho ta thật à?” Trương Vân Lôi ngạc nhiên nhìn hắn, hơi không dám tin.
Tạ Kim cười: ”Dựa vào quan hệ của ta với Cửu Lang, cho cậu một món đồ trang sức nhỏ thì đã tính là gì?”
”Nhưng mà…” Trương Vân Lôi có chút không dám nhận, mặc dù y rất thích tiền, nhưng tiện nghi thì không dám chiếm, nhất là khi Dương Cửu Lang không ở bên cạnh, không có sự đồng ý của hắn, càng không tiện nhận lấy.
”Cầm đi.” Tạ Kim nhét đồng hồ quả quýt vào tay u: ”Mấy năm gần đâu Cửu Lang cũng giúp ta tăng không ít mức tiêu thụ, đồng hồ này so với tiền mà hắn tiêu thật chỉ như con bò rụng lông cây me rụng lá.”
Lúc này Trương Vân Lôi mới cười gật đầu: ”Vậy thì cảm ơn ông chủ Kim.”
”Khách sáo rồi!” Tạ Kim đại khí xua tay.
Lúc này, Dương Cửu Lang cũng dẫn Lý Hạc Đông tới, dù sao Trương Vân Lôi và Tạ Kim cũng không quen biết, đã sớm như ngồi trên bàn chông, vội đứng lên bước tới bên cạnh Dương Cửu Lang, oán trách đập cho hắn một cái: ”Sao ngươi lại đến muộn vậy!”
Dương Cửu Lang vội cười nịnh nọt: ”Tổ tông à, hai người ngồi xe, hai bọn ta là đi bộ tới, đương nhiên là không nhanh được rồi!”
Trương Vân Lôi hừ một cái: ”Vậy trên đường ngươi không biết bắt xe ngựa sao?”
Thấy y tức giận như vậy, Dương Cửu Lang nhướng mày cười: ”Sao vậy? Mới không gặp có một lát mà đã nhớ ta rồi à?”
Nói rồi đưa tay ôm eo y, kéo vào trong ngực, cúi đầu giả vờ muốn hôn y, Trương Vân Lôi giật mình, vội vàng bịt miệng hắn lại, lại đưa mắt nhìn những người khác, ngượng ngùng đẩy hắn ra: ”Bàn dân thiên hạ nhìn kia kìa ngươi mau buông ta ra!”
Dương Cửu Lang biết da mặt y mỏng, cúi đầu cười, nghe lời buông y ra.
Tạ Kim thấy Lý Hạc Đông, vội đứng dậy đi qua chỗ y: ”Đông tử, ngươi vậy mà chịu tới à?”
Lý Hạc Đông chỉ lo nhìn rượu được bày trên bàn, lúc này mới nhìn đến hắn, sắc mặt lập tức đen lại: ”Sao ngươi cũng ở đây nữa?”
”Ơ?” Bấy giờ Tạ Kim dừng bước, suy nghĩ một lát, không chắc mà hỏi y: ”Không phải vì ta nên ngươi mới chịu đến sao?”
”Ông đây cmn vì rượu nên mới chịu tới!” Lý Hạc Đông kịp phản ứng đã bị Dương Cửu Lang lừa, đen mặt định quay người bỏ đi, lại không nỡ bỏ một bàn rượu thịt này, cuối cùng trừng mắt nhìn Dương Cửu Lang, ngồi vào chỗ cách xa Tạ Kim.
Tạ Kim thấy y muốn xa lánh, bất đắc dĩ thở dài, vừa định đến gần tiếp thì sau lừng đã truyền đến giọng của Quách Kỳ Lân: ”Này! Sao mọi người uống cả rồi?”
”Hồi nào chứ! chúng ta cũng vừa đến, không phải là đang chờ các đệ sao?” Dương Cửu Lang cười trả lời hắn, lại thấy sau lưng hắn chỉ có một mình Trương Cửu Linh đi theo, không khỏi thấy lạ hỏi: ”Ủa? Vương Cửu Long đâu?”
Quách Kỳ Lân chỉ vào Trương Cửu Linh, vừa định trả lời, Trương Cửu Linh đẩy hắn ra, cười nói: ”Hắn có việc, không tới được!”
Dương Cửu Lang tặc lưỡi: ”Nó suốt ngày không phải ăn thì là ngủ, nó thì có chuyện gì?”
”Dù sao thì là có việc!” Trương Cửu Linh không dám nhiều lời, thoáng thấy thần tượng Lý Hạc Đông của y, vui mừng sấn tới ngồi sát bên.
Dương Cửu Lang lại đến gần, nhỏ giọng hỏi y: ”Này, lần trước chủ ý mà ta đưa ra thế nào rồi? Cái vụ cố ý gây họa đến nó bị phạt ấy.”
Trương Cửu Linh lập tức lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: ”Huynh đừng ưỡn mặt ra mà đề cập với đệ chuyện này! Kết quả là hắn còn ác hơn cả đệ, làm rớt bể cả di vật của ông nội hắn, làm hại đệ quỳ trong nội viện dưới trời nắng gắt suýt đã bị phơi chết rồi!”
”Thế mà nó lại ra tay như vậy! Thế này quá mất nhân tính rồi!” Dương Cửu Lang cũng không khỏi giật mình.
Trương Cửu Linh bực bội xua tay: ”Không nói, không nói nữa, đệ cũng không tìm huynh hỏi tội, dù sao bây giờ hai bọn đệ đã ký hiệp nghị đình chiến rồi, sau này chung sống hòa thuận.”
Quách Kỳ Lân bên kia lại gọi thêm vài món, vỗ cánh tay Cao Tiểu Bối, dặn hắn đi chuẩn bị, sau đó liếc một vòng những người trong bàn, cười nói: ”Nào! Mọi người cùng uống một ly đi!”
”Người còn chưa đến đủ, còn uống một ly gì!” Dương Cửu Lang thở dài, liếc nhìn mọi người trong bàn, tổng cộng mười người, giờ mới đến có bảy người, hai người thì còn đang cãi nhau, cái này còn tiệc tùng gì nữa chứ!
”Không đủ thì bày bàn khác!” Quách Kỳ Lân thì lại rất lạc quan, đứng dậy giơ ly rượu về phía bọn họ: ”Nào nào, cho chút thể diện uống một ly đi! Đừng để ta đệ mất mặt được không?”
”Đệ có mặt để mất à? Đừng có một ly xong gục luôn ở đây đấy!” Dương Cửu Lang cười, vẫn nể tình cầm ly rượu lên.
”Huynh đừng thấy ta như vậy, khả năng uống ta cũng ra gì đấy!” Quách Kỳ Lân đắc ý giơ ngón cái, đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu hỏi Đào Dương bên cạnh: ”Hình như ta nhớ đệ không uống được rượu?”
”Một hai ly thì không sao.” Đào Dương cười, thật ra cũng không phải là tửu lượng của y không tốt mà là mỗi giây mỗi phút đều thích duy trì sự tỉnh táo.
Dương Cửu Lang thấy lạ nói: ”Chuyện làm ăn xưa nay đều là đàm luận trên bàn rượu, ngươi thân là đại chưởng quỹ, không thể nào tửu lượng chỉ có một hai ly chứ?”
”Không còn cách nào, trời sinh tửu lượng không tốt, làm thế nào cũng không luyện uống lên được.” Đào Dường cưỡi có lỗi: ”Các huynh cứ chơi phần các huynh đi, đừng vì ta mà mất hứng.”
Dương Cửu Lang không vui: ”Vốn đã không đủ người, ngươi không được chạy đâu! Uống say thì ngủ, cùng lắm là ca ca đưa ngươi về nhà!”
Quách Kỳ Lân cũng không vui: ”Huynh đừng làm khó đệ ấy! Ta uống thay đệ ấy là được?”
Dương Cửu Lang không vừa ý cười nói: ”Đệ bản lĩnh lắm! Bây giờ còn làm ra vẻ che chở với ca ca, chứ không phải mấy ngày trước nhắc đến nó là đệ sợ đến toàn thân run rẩy à!”
Trương Vân Lôi thật sự không nhìn nổi, thương cho hai đứa cháu, túm Dương Cửu Lang lại nói: ”Dương Cửu Lang, ngươi thôi đi! Ta thay chúng uống với ngươi được chưa?”
”Đừng đừng đừng, uống say khó chịu lắm, em ăn nhiều đồ ăn một chút, ta không ép chúng nó uống nữa.” Dương Cửu Lang vội cười cười nịnh nọt, không ngừng gắp thức ăn cho Trương Vân Lôi.
”Này này này!” Lý Hạc Đông thấy thế lại không vui: ”Các ngươi đừng có nói với ta là cả một đám như vậy mà không ai uống được nha!”
”Có ta mà! Ta uống với ngươi!” Lúc này Tạ Kim nâng ly qua với hắn, cười với vẻ nịnh hót.
Lý Hạc Đông trợn trắng mắt, không thèm quan tâm đến hắn.
Một bàn bảy người, có người không uống được nhưng người có thể uống cũng không thiếu, Trương Vân Lôi đưa tay ra, cười nói với Lý Hạc Đông: ”Ta! Ta uống được! Ta uống với huynh!”
”Đông ca, đệ cũng uống được!” Trương Cửu Linh vũng tranh thủ giơ ly rượu lên với thần tượng Lý Hạc Đông của y.
Quách Kỳ Lân thấy thế cũng nói: ”Cho đệ theo nữa!”
”Ta cũng theo, hôm nay không say không về!” Dương Cửu Lang cười gọi tiểu nhị đem thêm vài bình rượu ngon, vung tay nói hôm nay uống bao nhiêu hắn mời!
”Lúc này mới ra dáng à! Ta uống trước rồi nói!” Lúc này Lý Hạc Đông mới cười hài lòng, hào hứng nói, giơ ly rượu lên với bọn họ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Tạ Kim vô cùng thức thời rót rượu cho y, cười lấy lòng: ”Cũng cho ta theo nữa? Ta cũng uống rất được.”
Lời này vừa nói ra, Lý Hạc Đông lại liếc mắt, hứng thú vừa mới dâng lên lại lập tức hạ xuống một nửa, không biết lát nữa phải uống bao nhiêu ly rượu mới có thể bù lại!