Ăn uống no say, Điếu Trạch Nghiễn tiếp tục nằm xuống, nhắm mắt lại. An Hạ không còn cách nào khác, đành để Điếu Trạch Nghiễn muốn làm gì thì làm, cô quay lại bàn học bài.
Điếu Trạch Nghiễn cứ cách mấy phút lại gọi An Hạ một lần, khi An Hạ hỏi anh cần gì, anh lại vùi mình vào trong chăn không thèm nói.
Cách thách thức sự nhẫn nại An Hạ của Điếu Trạch Nghiễn có hiệu quả, cô vài lần tăng xông máu muốn lôi anh ra khỏi phòng khóa cửa lại để không bị làm phiền.
Điện thoại cô rung lên, tin nhắn đến từ Từ Tuấn Hạo: “*An Hạ, có thấy Trạch Nghiễn đâu không? Điện thoại cậu ấy mình không liên lạc được*”
An Hạ cắn môi cười, nhắn tin phản hồi: “*Cậu ấy bệnh rồi, cậu có thời gian ghé sang thăm cậu ấy nhé*”
Trả lời xong, An Hạ lén liếc nhìn Điếu Trạch Nghiễn đang nằm trên giường, cô cũng không ngờ anh có thể nằm yên một chổ cả ngày mà không thấy chán.
Nửa tiếng sau, Từ Tuấn Hạo thật sự đến, chưa thấy hình đã nghe tiếng rõ mồn một. Được An Hạ mở cửa, Từ Tuấn Hạo xông thẳng vào nhào đến chổ Điếu Trạch Nghiễn.
“Bị bệnh sao không ở trong phòng, sang đây làm gì?”
Điếu Trạch Nghiễn chuyển từ ngạc nhiên sang giận dữ: “Ai mượn mày đến đây?”
“An Hạ đó” Từ Tuấn Hạo thong thả chỉ tay về phía An Hạ, anh ngồi xuống bên cạnh vỗ vào chân Điếu Trạch Nghiễn dưới chăn, nham hiểm nói: “Đang làm nũng hay chuộc lỗi?”
“Im miệng” Điếu Trạch Nghiễn gằng thấp giọng, đủ để Từ Tuấn Hạo nghe thấy.
Từ Tuấn Hạo cười cười, đi đến chổ An Hạ xem cô làm bài: “Có cần mình giúp không?”
An Hạ khó hiểu ngước nhìn, nhận ra biểu cảm kỳ lạ của Từ Tuấn Hạo, cô liền gật đầu: “Phiền cậu rồi”
Ugh… ugh…
Tiếng Điếu Trạch Nghiễn ho lớn liên tục truyền tới sau lưng, An Hạ và Từ Tuấn Hạo mím môi nhịn cười. Từ Tuấn Hạo quay lại chổ Điếu Trạch Nghiễn, bày ra vẻ mặt lo lắng, tay sờ soạng khắp nơi trên người Điếu Trạch Nghiễn.
“Bệnh nặng đến vậy à? Để tao đưa mày đi bệnh viện”
“Cút!” Điếu Trạch Nghiễn trừng mắt gằng giọng.
“Bạn bè gì… Thôi không làm phiền nữa, tao về trước đây, cậu nhóc bé bỏng của An Hạ” Từ Tuấn Hạo cười gian manh ra ngoài, nói vọng lại: “Tao có mang cua đến, nhớ ăn đó”
Điếu Trạch Nghiễn mặt mũi đang hầm hầm, bắt gặp ánh mắt An Hạ đang nhìn chằm chằm, anh vội trở về trạng thái mệt mỏi, lén hé mắt nhìn trộm cô.
An Hạ thở dài bất lực, không nhịn được cười xoay lại tiếp tục học bài, nếu phải chọn chăm Điếu Trạch Nghiễn và Ny Ny, An Hạ nhất định chọn Ny Ny không một giây lưỡng lự.
Cậu bé này… thật khiến cô khổ tâm!