Tây Môn Kiếm ngồi bên cạnh Trương Vũ Trạch, anh ta đã đoán trước được rằng bọn họ sẽ ngạc nhiên như thế rồi. Lúc này, thấy ánh mắt của bọn họ thay đổi, anh ta do dự giây lát rồi nói khẽ vào tai bọn họ: “Chắc bây giờ các anh biết cậu chủ là ai rồi chứ? Vũ Trạch, chuyện ngạc nhiên hơn vẫn còn ở phía sau, nhưng các anh phải có cơ hội thấy mới được”.
Nếu đám Trương Vũ Trạch mà bị bệnh tim thì hôm nay sẽ “ngỏm” ở châu Úc cho mà xem. Nghe Tây Môn Kiếm nói vẫn chưa tới chuyện ngạc nhiên nhất, bọn họ lập tức dùng ánh mắt hỏi xem ý anh ta là sao.
Nhìn thấy ánh mắt ấy của Trương Vũ Trạch và Bạch Vỹ, Tây Môn Kiếm lại ngậm miệng, nhún vai rời tầm mắt.
Nghe thấy câu nói vừa rồi của Tây Môn Kiếm, Vương Thiến Thiến ở bên cạnh bỗng thấy rợn người, vô thức nhìn về phía ngọn núi phía sau trang viên. Ở đó có một ông lão mà đến cả gia tộc thần bí cũng phải e dè. Chẳng lẽ ý của Tây Môn Kiếm là cô ta và đám Trương Vũ Trạch có thể gặp ông lão ấy sao?
Nghĩ tới đây, Vương Thiến Thiến không khỏi kích động, đồng thời cũng rất sợ hãi. Trước mặt ông lão ấy, tất cả mọi âm mưu đều là uổng phí, đó chính là thực lực!
Chưa bàn tới thực lực của ông lão ấy, chỉ riêng Huyết Yêu thôi mà cô ta còn không đối phó được, huống chi nơi đó còn có cao thủ đỉnh cấp khác nữa. Rốt cuộc nhà họ Bek còn ẩn giấu
