Trương Thác lắc đầu rồi nói: “Tôi nói ba trăm triệu khi nào?”
“Vậy thì bao nhiêu? Chẳng lẽ còn có thể là ba tỷ chắc?”
Trương Thác vẫn lắc đầu như cũ: “Tâm ba mươi nghìn tỷ”
Ba mươi nghìn tỷ ư?
Những gì Trương Thác nói khiến cho tất cả những người ngồi đây đều ngây ngẩn.
Ba mươi nghìn tỷ ư? Đó là khái niệm gì chứ? Bọn họ cho rằng cả đời này của mình cũng không kiếm được nhiều tiền như thế. Cho dù là cộng tất cả tài sản của mọi người ở đây lại, sau đó nhân với mười cũng không có nhiều đến thế.
Ba mươi nghìn tỷ mà Trương Thác nói chính là Nhất Lâm, đây là công ty nhỏ nhất mà anh có thể nghĩ tới. Trước kia, những công ty đứng tên anh đều được đưa cho người khác cả rồi, quy mô nhỏ nhất cũng hơn ba trăm nghìn tỷ, thậm chí có một số lũng đoạn thị trường, nói là phú khả địch quốc cũng là đã xem thường Trương Thác rồi.
Dì cả của Thu Vân là người đầu tiên phản ứng lại: “Ba mươi nghìn tỷ? Cậu lừa gạt ai thế?”
Quách Ngọc Văn cũng đã kịp phản ứng lại, cô ta mở miệng nói: “Đúng thế, khoác lác quá đấy, tôi còn nói tài sản nhà tôi có ba trăm nghìn tỷ đây, thế rồi sao? Có tác dụng chắc?”
Dì cả của Thu Vân bu môi rồi nói: “Tôi thật sự rất ghét những người như thế, lừa cả chính bản thân. Nhìn bộ đồ cậu ta mặc kìa, các người thấy cậu ta có tài sản ba mươi nghìn tỷ không chứ?”
Quách Thiên Tuấn quát lên một cách giận dữ: “Chàng trai trẻ, cậu nói chuyện bình thường với chúng tôi thì chúng tôi còn có thể tiếp nhận. Nếu bác cảm thấy chúng tôi dễ lừa gạt như thế, cậu thích nói khoác thì bây giờ cậu có thể cút ra ngoài được rồi”
“Ba mươi nghìn tỷ… má nó. Tôi còn suýt tin, người trẻ tuổi bây giờ cái gì cũng dám nói.” Một người đàn ông trung niên nói.
“Cậu mà có ba mươi nghìn tỷ, thì tôi có sáu mươi nghìn tỷ đấy. Khoác lác cũng dám khoác lác trước mặt chúng tôi!”
Từng tiếng chửi rủa vang lên, không ai tin rằng Trương Thác sẽ có ba mươi nghìn tỷ.
Mẹ của Thu Vân cũng kéo áo Thu Vân rồi nói: “Con gái, con mau nói Thác đừng nói lung tung. Ba mươi nghìn tỷ sao có thể nói lung tung chứ”