Nam Cung Uyển thấy vậy trên mặt hiện ra một tia cười nhưng đột nhiên dường như nhớ tới cái gì, lại từ cổ tay áo lấy ra một khối ngọc bội hồng quang lập lòe, đôi môi ngọt ngào khẽ nói:
“Đây là Ích Hỏa bội, là một kiện tín vật mà thiếp thường xuyên mang theo trên người. Thiếp mặc dù không thích vướng bận vào tục sự nhưng năm xưa cũng nhất thời cao hứng thu nhận vài đệ tử ký danh. Bọn họ mặc dù bái thiếp làm sư phụ nhưng cũng không phải là đệ tử Yểm Nguyệt Tông, hiện nay có hai người đang ở Điền Thiên Thành mở hai gian hàng. Chàng nếu muốn có thêm nhân thủ thì đem vật này đưa cho bọn hắn, bọn hắn sẽ nghe theo sự phân phó của chàng.”
Nói xong lời này, Nam Cung Uyển thấp giọng nói ra tên hai ba người.
Hàn Lập trong lòng dâng lên một tia ấm áp, sau khi trên mặt hiện ra một tia nhu tình thì yên lặng ghi nhớ tên của những người kia. Tư vị được người khác quan tâm hình như đã lâu lắm rồi hắn vẫn chưa được nếm trải.
Bây giờ Hàn Lập đang ở phía trên bầu trời trống trải bên ngoài Điền Thiên Thành.
Chăm chú nhìn tòa thành lớn cách đó không xa, hắn im lặng không nói gì.
Ngày đó, sau khi hắn cùng Nam Cung Uyển chia tay thì lập tức bay nhanh về phía Ngu Quốc.
Nhưng đi được nửa đường hắn nghe được tin tức đại quân tu sĩ Phong Nguyên Quốc đang chính thức đại chiến tại biên giới Ngu Quốc.
Kết quả quân chủ lực Cửu Quốc Minh đại bại. Sau ba trận chiến, ba lần bại thì không thể không thiết hạ cấm chế đại trận mới miễn cưỡng phòng thủ được mấy chỗ trọng yếu. Cửu Quốc Minh hiển nhiên ở vào thế hạ phong. Hàn Lập nghe vậy tự nhiên chau mày, đáng tiếc không có ai biết tình hình cụ thể như thế nào, càng không có ai biết nguyên nhân đại bại.
Hắn chỉ có thể nhanh chóng bay đến nơi đó.
Sau khi tiến vào Ngu Quốc hắn mới từ trong miệng tu sĩ khác có được một chút tin tức cụ thể. Tựa hồ là Mộ Lan pháp sĩ không biết kiếm được một số man hoang cự thú từ đâu, tu sĩ Cửu Quốc Minh ứng phó không được nên mới liên tục thảm bại.
Điều này làm cho Hàn Lập kinh hãi và vô cùng nghi ngờ, lập tức suốt đêm bay đến Điền Thiên Thành.
Hiện tại Điền Thiên Thành mặc dù đã triệt hồi cấm chế trên không trung nhưng lại mở ra đại bộ phận “Thượng Nguyên Diệt Quang Trận”. Bầu trời phía trên tòa thành tràn ngập những linh động quỷ dị như có như không.
Xem ra nhóm tu sĩ Cửu Quốc Minh đang tọa trấn ở đây đã thực sự tiến vào trạng thái chiến tranh.
Hàn Lập lẳng lặng nhìn trong chốc lát, thân hình vừa động, hóa thành một đạo thanh hồng thẳng hướng cửa thành bay đến.
Tại cửa thành hiện có bảy tám gã tu sĩ canh giữ, ngoại trừ một lão giả có tu vi Kết Đan thì những người còn lại đều là tu sĩ Trúc Cơ Kỳ.
Nhìn thấy Hàn Lập biến thành luồng thanh quang chói mắt hướng nơi này bay đến, lão giả có tu vi Kết Đan kia đang muốn quát hỏi một phen nhưng khi thần thức tùy ý quét qua đạo thanh quang thì thần sắc lập tức đại biến.
“Hoan nghênh tiền bối tới tham gia hội minh, xin hỏi tôn tính đại danh tiền bối. Vãn bối theo chức trách phải mời khách đăng ký một chút” Lão giả chờ thanh quang thu lại, sau khi trên đỉnh đầu hiện ra một bóng người lập tức cung kính thi lễ.” Hội minh? Hội minh gì?” Hàn Lập trong lòng vừa động nhìn lão giả liếc mắt một cái, mặt không chút thay đổi hỏi.
“Tiền bối không phải đến tham gia hội minh sao? Chẳng lẽ tiền bối là tán tu!” Lão giả ngẩn ra, có chút ngoài ý muốn nói.
“Không phải, ta là tu sĩ Thiên Đạo Minh.” Hàn Lập thản nhiên nói.
“Bởi vì thế tiến công lần này của Mộ Lan nhân quá hung hãn nên Cửu Quốc Minh chúng ta rất khó có thể tự mình ngăn cản cho nên đã hướng tới các thế lực khác phát ra yêu cầu hội minh. Tiền bối nếu là tu sĩ Thiên Đạo Minh thì chỉ cần báo tính danh cùng tông phái là có thể vào thành.” Lão giả cẩn thận giải thích.
“Lạc Vân Tông Hàn Lập ” Hàn Lập sau khi ánh mắt chớp động nói ra tên nhưng trong lòng lại có chút đề phòng.
Xem ra lần này đến đây lại đơn giản như vậy, tựa hồ không giống như hắn tưởng tượng.
Lão giả vừa nghe Hàn Lập nói ra tên, ngay cả một chút ý tứ nghiệm chứng cũng không có, vội vàng nghiêng người làm bộ cung kính đưa tiễn Hàn Lập vào thành.
Hàn Lập gật đầu, hạ người từ không trung xuống, bình tĩnh tiến vào trong thành.
Trên các đường phố trong Điền Thiên thành số lượng tu sĩ so với lúc bắt đầu Giao Dịch hội thì hiển nhiên thưa thớt hơn rất nhiều, hơn nữa mỗi người đều vẻ mang lo lắng.
Xem ra tin tức sơ chiến bất lợi sớm đã lan truyền.
Hàn Lập thần sắc như thường hướng về phía lầu các mình đã ở trước kia đi tới. Nếu nhóm người Mộ Phái Linh còn chưa rời đi thì hẳn là đang trụ lại ở đó mới đúng.
Sau đó không lâu, Hàn Lập đứng bên ngoài lầu các dùng thần thức cảm ứng khí tức bên trong, một luồng linh khí yếu nhược dao động ở tầng hai của lầu các, Mộ Phái Linh quả nhiên đang ở bên trong.
Hàn Lập sau khi mỉm cười, lặng lẽ không tiếng động, mở ra cấm chế đi vào bên trong.
“Công tử, người rút cuộc cũng đã trở về rồi!” Khi Mộ Phái Linh mở to đôi mắt đẹp ra, nhìn thấy Hàn Lập đang ở trước mặt thì không khỏi vui mừng lẫn sợ hãi kêu lên.