– Không sao cả, dù đạo sư có đánh học viên cũng tốt để cho bọn chúng giảm đi sự ngạo mạn của mình.(Bách Thiên)
Hôm sau, có vài học viên được đạo sư an bài tới lớp của đạo sư mới. Hàn Nguyệt cũng là chủ động tham gia vì tỷ muội của nàng cho nàng biết người mà nàng cần tìm là đạo sư, hôm nay sẽ chỉ dạy Luyện Đan.
Hàn Nguyệt có mặt ở đây thì đương nhiên thì Bạch Trình cùng với với những đầu lĩnh khác những Bang phái trong nội viện Già Nam Học Viện đều tới dù sao thì bọn hắn cũng là người mạnh mẽ trong Nội viện.
– Hàn Nguyệt, cô nói xem vị đạo sư mới này là ai?(Hàn Nhàn)
– Ta cũng biết được một hai rồi, các ngươi tốt nhất là nên chuyên chú chút, đừng có để bị dạy dỗ rồi liều lĩnh.(Hàn Nguyệt)
– Ta rất tò mò không biết là ai có thể đảm nhiệm Đấu Kỹ và Luyện Đan chỉ dạy.(Bạch Trình)
Khi mà mọi người nghe được tiếng bước chân thì tất cả nhìn sang, những người trong phòng thấy được người bước vào đều xì xào bàn tán.
– Là ngươi?(Bạch Trình)
– Nếu như ở đây có người không hài lòng về ta có thể rời đi, ta cũng không có giữ lại nhưng mà muốn trở lại lớp học của ta là không thể.
Đường Long nói xong thì có vài người đứng lên rời đi, trong đó có cả Bạch Trình cùng với Bạch Bang. Trong lớp học chỉ còn lại mỗi Hàn Nguyệt, Liễu Kình và Lâm Tu Nhai; Đường Long cũng gật đầu.
– Giới thiệu mình một chút, ta là Đường Long sau này sẽ là đạo sư của ba người.
– Nghe nói Đường đạo sư sẽ giáo Luyện Đan và Đấu Kỹ, không biết là có thật hay không?(Liễu Kình)
– Muốn so tài với đạo sư đúng không? Không cần phải nói vòng vo làm gì, đi ra ngoài đi.
Liễu Kình và Lâm Tu Nhai đứng dậy đi ra ngoài, Hàn Nguyệt cũng hiếu kì không thôi. Khi ba người đi ra ngoài chạm mặt với nhóm Cổ Huân Nhi đi tới.
– Thanh Lân, muội không nhân cơ hội cùng huynh ấy bày tỏ đi. Chả lẽ muội cứ giữ hoài trong lòng sao?(Cổ Huân Nhi)
– Muội không muốn dù sao muội là thị nữ của thiếu gia.(Thanh Lân)
– Đồ ngốc, huynh ấy chưa từng bao giờ xem muội là thị nữ cả. Từ cách cư xử cùng với xưng hô thì huynh ấy càng xem muội là lão bà của mình.(Tiểu Y Tiên)
Thanh Lân bị Tiểu Y Tiên nói vậy cũng là đỏ mặt không thôi, trong đầu nàng nhịn không được hồi tưởng lại những lần mình ở chung với Đường Long.
– Thấy chưa? Chưa gì đã si ngốc rồi, dám chắc giờ trong đầu toàn nghĩ về huynh ấy.(Hỏa Trĩ)
– Thanh Lân muội muội, nghe ta một câu. Đêm nay đi dạ tập hắn đi, đảm bảo sẽ khiến cho muội có cảm giác khó quên.(Thải Lân)
Cổ Huân Nhi chú ý tới trong sân đứng bốn người thì sửng sốt một chút sau đó trên thân Đấu Khí nhịn không được mà phun trào, Tiểu Y Tiên cùng với những người khác cũng là có Đấu Khí xuất hiện quanh thân.
‘Đấu Khí thật là kinh khủng’ Hàn Nguyệt nghĩ trong lòng
‘Áp lực thật là lớn, những người này tu vi thật không đơn giản’ Liễu Kình nghĩ trong lòng
‘Tiêu Huân Nhi thực lực quả nhiên là không như bề ngoài biểu hiện ra’ Lâm Tu Nhai nghĩ trong lòng
– Bình tĩnh đi nào, chúng ta chỉ là đang chuẩn bị luận bàn thôi.
Đường Long cũng biết vì sao các nàng nổi nóng, theo hắn đoán thì các nàng tưởng rằng ba người Hàn Nguyệt, Liễu Kình và Lâm Tu Nhai tới gây sự nên mới không kiềm chế được Đấu Khí trong cơ thể mình.
– Được rồi, ba người ai lên trước?
– Ta tới trước đi đạo sư. Mong người chỉ giáo cho.(Liễu Kình)
Liễu Kình sóng lưng thẳng như thương, khí tức bức người mà tay đeo thủ sáo tùy thời mà động.
– Nếu là dùng quyền sáo thì ta chỉ điểm sẽ tốt hơn.
Đường Long từ hư không khẽ chộp thì quyền sáo bao trùm cánh tay cậu.
Liễu Kình biết thực lực của Đường Long rất cao nên là cũng dùng toàn lực, một thân Ngũ tinh Đấu Linh bộc phát ra sau đó Liễu Kình dậm chân lao về phía Đường Long mà nấm đấm nhằm thẳng mặt của Đường Long đập tới tới.
– Xem quyền.(Liễu Kình)
Đường Long tay siết chặt và hóa chưởng vững vàng đón lấy nấm đấm của Liễu Lình, Liễu Kình cứ thế mà bị Đường Long kiềm giữ, Đường Long tay còn lại cũng hóa chưởng vỗ về phía lồng ngực của Liễu Kình, Liễu Kình chỉ thấy có lực lượng bài sơn hải đảo đánh bay mình đi.
– Đạo sư, đắc tội rồi.(Liễu Kình)
– Đại Liệt Phách Quan Trảo.(Liễu Kình)
Liễu Kình mắt híp lại, bàn tay đang cong vòng của Liễu Kình mạnh mẽ bắn ra. Hai bộ móng di chuyển quỷ dị có Đấu Khí bám vào chộp về phía Đường Long.
– Hủy Diệt Long Quyền – Nhất Quyền – Trấn Thiên Hạ.
Oanh
Trảo và quyền va chạm nhau nhưng mà Liễu Kình yếu thế hơn nên bị đánh bay tiếp ra ngoài.
– Trong chiến đấu thì xác thật Đấu Kỹ đó có uy lực lớn nhưng mà phải gần người thì mới phát huy ra được thực lực chân chính của Đấu Kỹ.
– Thụ giáo.(Liễu Kình)
– Liễu Kình hai đại tuyệt học một trong cứ thế mà bị phá?(Lâm Tu Nhai)
– Rất ngạc nhiên lắm sao?(Cổ Huân Nhi)
– Phải biết, Liễu Kình hai Đấu Kỹ luyện tập là Huyền giai Cao cấp – Liệt Sơn Thương và Huyền giai Cao cấp – Đại Liệt Phách Quan Trảo.(Lâm Tu Nhai)
– Huyền giai Cao cấp – Đại Liệt Phách Quan Trảo trong tay Liễu Kình lại có thể phát ra uy lực của Địa Giai Đấu Kỹ bởi vì hắn đã luyện môn đấu kỹ này gần 20 năm.(Lâm Tu Nhai)
– Đích xác là rất mạnh nhưng mà phải xem là cùng ai so.(Cổ Huân Nhi)
Liễu Kình và Đường Long giao thủ với nhau nhưng mà Liễu Kình đều không chiếm được chỗ tốt gì ngược lại bị đánh cho một trận tơi tả, có điều Liễu Kình cũng là cũng thu được rất nhiều chỉ điểm về kỹ xảo chiến đấu mà Đường Long chỉ dạy.
– Đa tạ Đường Long đạo sư chỉ giáo.(Liễu Kình)
– Ừm, lui sang bên đi.
Lâm Tu Nhai cũng biết tới mình nên đi tới mà tay cầm thương trận địa sẵn sàng đón quân địch. Đường Long cũng là lấy ra Ma Thương Ytena nhìn Lâm Tu Nhai.
– Lực Phách Sơn Hà.(Lâm Tu Nhai)
– Hủy Diệt Long Thương – Nhất Thương – Nhất Kỵ Đương Thiên.
Keng
Mũi thương chạm nhau toái lên tia lửa, Lâm Tu Nhai thuận thế xoay thương hướng đỉnh đầu Đường Long phách xuống. Đường Long không sợ hãi chút nào, bàn tay hóa thành trảo thủ chộp tới.
– Long Trảo Thủ.
Oành
Lâm Tu Nhai trường thương bị Đường Long gắt gao kẹp chặt lấy không thể di chuyển.
– Thật là hảo trảo pháp, Lâm Tu Nhai cũng là không chiếm được thượng phong.(Liễu Kình)
Đường Long múa thương như là đang múa kiếm vậy, Lâm Tu Nhai không tài nào đột phá được thế công của Đường Long để phản kích cả, hắn cũng được Đường Long chỉ ra vài chỗ sai mà sửa lại.
– Chúng ta cũng bắt đầu luôn thôi.(Hàn Nguyệt)
Hàn Nguyệt cũng là thi triển thuật luyện đan của mình, Đường Long đứng bên cạnh quan sát cũng nhíu mày.
– Cô đã là Tứ phẩm Luyện Dược Sư đỉnh phong mà vẫn mắc vài sai lầm.
Đường Long cũng là chỉ vài lỗi sai, Hàn Nguyệt luôn luôn tự hào về việc thuật luyện đan của mình lại bị Đường Long chê bai thậm tệ không thương tiếc.
– À, lại bắt đầu rồi.(Hỏa Trĩ)
– Thật là hoài niệm khoản thời gian mà anh ấy chỉ dạy luyện đan ghê.(Dược Linh)
Liễu Kình và Lâm Tu Nhai khóe miệng co giật, bọn hắn nhìn Hàn Nguyệt ngoan ngoãn quỳ xuống nghe Đường Long răn dạy về thuật luyện đan thì cạn lời luôn. Tại trong Nội viện Già Nam Học Viện thì Hàn Nguyệt bàn về mỹ mạo chỉ thua kém Cổ Huân Nhi, bàn về chiến lực thì náng cũng ngang ngửa với Liễu Kình, bàn về luyện đan thì không ai sánh bằng trong bạn cùng trăng lứa nhưng giờ thuận luyện đan của Hàn Nguyệt lại bị Đường Long phê bình.
Hàn Nguyệt cũng là không phản bác được, nàng cũng là thiên tài luyện đan nên những gì mà Đường Long chỉ ra thì nàng cũng tiếp thu cùng với tự suy nghĩ ra.
– Có cần nhấc thiết phải nặng lời vậy không?(Hàn Nguyệt)
– Nếu không nghiêm khắc thì sao thành đại tài được?
– Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Mỗi người về nhà ngẫm lại những gì mình cảm ngộ được.
Đường Long cũng là thông báo kết thúc lớp học của mình. Liễu Kình, Lâm Tu Nhai và Hàn Nguyệt cũng không có nói gì mà trở về. Thải Lân dẫn theo những người khác rời đi mà để lại không gian cho Cổ Huân Nhi và Thanh Lân cùng Đường Long ở chung với nhau.
– Huân Nhi, Thanh Lân chúng ta cũng lâu rồi không cùng nhau đi dạo nhỉ? Ta có vinh hạnh được mời hai vị cùng ta đi cùng?
– Đương nhiên có thể.(Cổ Huân Nhi)
– Muội rất sẵn lòng.(Thanh Lân)
Cổ Huân Nhi ở Nội viện Già Nam Học Viện mấy tháng nên cũng coi như quen thuộc, trên đường đi thì nàng cũng là giới thiệu cho Đường Long biết vì Nội viện Già Nam Học Viện.
– Phần Thiên Luyện Khí Tháp thì anh biết rồi, nơi đó là nơi mà học viên dùng Hỏa năng của mình để hối đoái thời gian ở bên trong tu luyện.(Cổ Huân Nhi)
– Kế tiếp là Đấu Kỹ Các, nơi đó là cung cấp Đấu Kỹ cho các học viên học tập.(Cổ Huân Nhi)
– Muốn rời khỏi Già Nam Học Viện thì chỉ có thực lực đạt đến Cửu tinh Đấu Linh sẽ được tốt nghiệp.(Cổ Huân Nhi)
Cổ Huân Nhi đang giới thiệu cho Đường Long không chú ý phía trước có người nên va phải, người bị va cũng là té trên mặt đất.
– Này, đụng đau chết người ta rồi.(Liễu Phỉ)
– Xin lỗi, quá mức giới thiệu nên không để ý.(Cổ Huân Nhi)
– Tưởng xin lỗi là xong hả? Ngươi phải đề bù tổn thất cho ta.(Liễu Phỉ)
– Ngươi muốn đề bù thế nào?(Cổ Huân Nhi)
– Giao ra 1000 Hỏa Năng, nếu không thì chuyện này sẽ không bỏ qua.(Liễu Phỉ)
Liễu Phỉ khi yêu cầu Cổ Huân Nhi giao ra 1000 Hỏa Năng khiến cho Cổ Huân Nhi tức giận vô cùng, Đường Long cũng là nhíu mày không thôi.
– Ta nói yêu cầu bồi thường cũng quá đáng rồi đấy.
– Ngươi là ai mà xía vào chuyện của ta?(Liễu Phỉ)
– Ta là anh họ của nàng, có gì từ từ rồi nói.
– Không có từ từ gì hết, hoặc là giao ra Hỏa Năng hoặc là bị đánh một trận.(Liễu Phỉ)
Liễu Phỉ sau lưng một đám người đều là có chút khó nhịn muốn động thủ, Đường Long tiến lên một bước đứng sóng vai với Cổ Huân Nhi.
– Huân Nhi, đám kia để cho ta. Về phần nàng thì muốn giải quyết sau cũng được.
– Vâng, muội biết rồi.(Cổ Huân Nhi)
– Chỉ bằng ngươi mà đòi giải quyết chúng ta?(Diêu Hạo)
– Nếu là Tiêu Huân Nhi thì chúng ta sẽ sợ một hai nhưng ngươi chỉ là tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch mà thôi.(Diêu Hạo)
Đường Long tay đặt lên chuôi kiếm đứng yên bất động, toàn trường cũng là yên tĩnh lạ thường. Những người ban nãy cười nhạo Đường Long thì toàn bộ đều có hàn quang lóe lên rồi toàn bộ trọng thương ngã xuống.
– Cái…(Liễu Phỉ)
– Ngươi dám công nhiên ở trong Nội viện vô cớ đả thương người.(Liễu Phỉ)
– Có gì không dám, ta dù sao cũng là đạo sư.
– Ngươi…(Liễu Phỉ)
Chát
Một cái tát vang dội xuất hiện, Liễu Phỉ một bên mặt có năm dấu tay đỏ chót. Cổ Huân Nhi vẻ mặt chán ghét nhìn lấy Liễu Phỉ.
– Liễu Phỉ, đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang toan tính gì.(Cổ Huân Nhi)
– Ngươi dám tát ta?(Liễu Phỉ)
Chát
– Có gì không dám? Cho ngươi 3s thời gian để rời khỏi nếu không ta sẽ động thủ.(Cổ Huân Nhi)
Cổ Huân Nhi trên thân bạo phát Đấu Khí khiến cho Liễu Phỉ sợ hãi không thôi. Liễu Phỉ tính lên tiếng vài câu thì cảm nhận được ánh mắt đáng sợ của Đường Lonh nhìn mình thì rung rẩy không thôi, nàng cũng là hoảng sợ lùi lại rồi chạy mất dép.