“Đây là gì? Lăng Hạo sư huynh sao lại đánh nhau với tên tiểu tử đẹo mặt nạ?”
“Tên đeo mặt nạ kia có lai lịch gì mà có thể đánh ngang ngửa với Lăng Hạo sư huynh cứ, lẽ nào hắn là đệ tử trên bảng Phong Vân?”
“Ta nghĩ phải đấy”.
Rầm! Bang! Keng!
Trong tiếng bàn tán xôn xao, hai bóng hình trong hư không giao đấu dữ dội, âm thanh của chưởng ấn mạnh mẽ, âm thanh của binh khí va chạm vào nhau vang lên liên tiếp.
Hai người giao đấu là Diệp Thành và Lăng Hạo, còn vì sao bọn họ đánh nhau thì đương nhiên là vì trò đùa của tên nào đó.
“Còn không dừng tay thì ta không khách khí đâu”, Diệp Thành bước chân vào phi kiếm, hắn nhanh chóng né tránh kiếm mang đang giáng từ trên trời xuống.
“Dám chơi ta, hôm nay phải phân cao thấp”, phía đối diện, Lăng Hạo gằn giọng, đâm một kiếm vào hư không, cứ thế đánh về phía Diệp Thành.
Trời!
Diệp Thành thầm mắng chửi, hắn lật tay lấy ra kiếm Xích Tiêu chém ra một đạo kiếm mang.
Không thể phủ nhận khả năng chiến đấu của Lăng Hạo rất mạnh mẽ, kể cả là Diệp Thành không dùng tới nhiều quân bài áp chót thì cũng phải hết sức thận trọng.
Ở phía khác, gia chủ của Thiên Tông thế gia là Sở Thiên Chấn đã dẫn theo một nhóm trưởng lão chạy tới, thấy Lăng Hạo và Diệp Thành giao chiến, bọn họ cảm thấy bất ngờ.
“Tiểu tử đeo mặt nạ kia là ai?”, Sở Thiên Chấn còn chưa nói xong thì trưởng lão phía sau ông ta đã lên tiếng.