Đông Phương Hạ mỉm cười, vươn tay dìu Bek Kan dậy, nhìn một lượt rồi nói: “Nhà họ Bek có các anh là tôi yên tâm rồi. Nhưng mà A Kan, chưa hỏi rõ đầu đuôi thế nào mà đã tự ý ra tay với người phe mình, chắc anh biết đó là tội gì chứ!”, Đông Phương Hạ nói rất nhẹ, nhưng lại khiến đám Bek Kan lạnh toát sống lưng.
“Cậu chủ dạy rất đúng, A Kan biết sai rồi!”
Đông Phương Hạ gật đầu, quay người vào trong xe. Quyền Uy nhìn Bek Kan một cái rồi khởi động xe. Lần này, không một ai dám chặn xe của anh ta nữa, hiển nhiên tin Đông Phương Hạ trở về đã được truyền tới tuyến phòng ngự thứ tư và thứ năm.
Nhìn đoàn xe chậm rãi biến mất trước mắt mình, Bek Kan vẫy tay bảo người của mình lùi lại. Cậu chủ vẫn y như trước, không thay đổi gì cả, nhưng trông chín chắn hơn khá nhiều.
Trang viên nhà họ Bek rộng lớn tráng lệ, loáng thoáng mang theo cảm giác cổ xưa. Trên đời này, rất ít người được bước vào cánh cổng ấy. Trước cổng có hai con sư tử bằng đá, bên trên là một tấm biển, đại biểu cho địa vị của nhà họ Bek trên thế giới.
Mỗi nhành cây ngọn cỏ ở đây đều đẹp đến ngỡ ngàng. Không khí trong lành mát mẻ, khiến người ta dễ dàng quên đi những chuyện vụn vặt phiền lòng.
Ngoài trang viên có vô số người đàn ông mặc đồ đen tuần tra ngày đêm, đâu đâu cũng nhìn thấy những tia hồng ngoại. Chú Quyền đã chờ ở đây từ lâu rồi, người luôn bình tĩnh như ông ta cũng có vẻ sốt sắng, đứng ngồi không yên.
Quyền Uy đưa nhóm Đông Phương Hạ tới trước cổng trang viên là lập tức quay ra bằng con đường cũ. Xuống xe, Đông Phương Hạ đứng trước cửa trang viên, nhìn cái nơi quen thuộc này, trong lòng vô cùng cảm khái. Nhìn thấy Đông Phương Hạ, nhóm vệ sĩ đều hết sức kích động.
Chú Quyền nhìn đám Tây Môn Kiếm và Trương Vũ Trạch một cái rồi vội vàng đi tới. Ông ta cầm chặt tay Đông Phương Hạ, cúi người nói: “Cậu chủ, lão có lời thăm hỏi tới cậu!”
“Chú Quyền, tôi về rồi!”
Đông Phương Hạ vội vàng dìu chú Quyền, quan tâm nhìn ông ta một lượt.
“Chú Quyền”.