Trận chiến này, Tịch Ứng Tình không báo cho đám người Thạch Cảm Đương, Thiên Cơ Tú Sĩ cùng Lâm Tá Minh, Thí Thần Cốc, mấy ma đầu còn ở Tiểu Quang Minh Giới lịch lãm.
Thánh tông một mảnh gió êm sóng lặng, cho dù là Lạc Hoa Âm thường ngày thích náo nhiệt, cũng hiếm thấy bình tĩnh trở lại, yên lặng cùng Giang Nam luyện chế pháp bảo.
– Tử Xuyên, cái gương ta đưa cho ngươi còn sao?
Sau khi năm trăm mặt trận kỳ của Loạn Không Đại Trận luyện tốt, Lạc Hoa Âm hướng Giang Nam lẳng lặng nói:
– Ta muốn nhìn trí nhớ mà ta chém ra kia một chút.
Giang Nam lấy ra mặt gương kia, yên lặng giao cho Lạc Hoa Âm.
Lạc Hoa Âm đưa mắt nhìn mặt gương sáng này, lúc trước trải qua, đủ loại thống khổ hết thảy trở lại trong đầu của nàng, nàng khóc cầu Tịch Ứng Tình đi cứu ân sư, Tịch Ứng Tình gần như lãnh khốc phun ra hai chữ, “không cứu”, cái thanh âm kia lại đang ở trong đầu nàng vang lên.
Nàng lại thấy tình hình mình đại náo Huyền Thiên Thánh Tông, ở trong tuyệt vọng phát tiết phẫn nộ của mình, lần lượt khàn cả giọng gầm lên:
– Sư huynh, ngươi ra tay hay không?
Cuối cùng, Tịch Ứng Tình vẫn là không có xuất thủ đi cứu Huyền U Đạo Nhân, mà là đem nàng trấn áp ở dưới Thuần Dương Vô Cực Chung.
– Sư muội, cho ta mấy trăm năm thời gian…
– Tương lai, ta sẽ chứng minh cho ngươi xem!
Nam tử gần như lãnh khốc vô tình kia nói với nàng như vậy.
Thân thể Lạc Hoa Âm run rẩy, hai hàng nước mắt ngã lạc trần ai, lẩm bẩm nói:
– Hiện tại mới qua hơn một trăm năm, quá sớm, quá sớm…
Ba ngày thời gian qua rất nhanh đi, rốt cục cuộc sống quyết chiến đã tới.
– Tử Xuyên, theo ta đi thôi.
Tịch Ứng Tình hiện ra ở bên cạnh Giang Nam, lẳng lặng nói.
Ba ngày nay hắn một mực trong bế quan, cầu trong cuối cùng đột phá, để cho nội tâm của mình yên lặng, lấy trạng thái tốt nhất đi nghênh chiến Thái Hoàng Lão Tổ.
Hai người sóng vai đi ở bên trong quần sơn của Huyền Thiên Thánh Tông, Tịch Ứng Tình chỉ điểm giang sơn thánh tông, cười nói:
– Thánh tông ta sáng lập cho tới nay, đã hơn ba mươi vạn năm, kinh nghiệm chiến hỏa liên miên, rất nhiều di tích trước kia đã mất. Bất quá ta còn nhớ rõ sư phó của ta nói cho ta biết, nơi đó đã từng là Tuyên Thệ Đài, tổ sư tổ ở nơi đó tuyên thệ, chống lại ma đầu Minh giới.
– Bên kia là Tẩy Kiếm Cốc, đã từng có một vị thiên tài hơn người của thánh tông ta vùi lấp vào Ma Đạo, giết người vô số, làm hại thiên hạ, ngay lúc đó chưởng giáo là ân sư của hắn, tâm trìu mến đồ, không đành lòng giết hắn, cuối cùng chết ở dưới kiếm của hắn. Vị tiền bối kia rốt cục hoàn toàn tỉnh ngộ, gào khóc thảm thiết. Huyết lệ hóa thành một mảnh hồ. Hắn chính là ở trong hồ này để xuống Sát Lục chi kiếm của mình, mỗi ngày lau bảo kiếm của mình, chung thân không có rời đi.
– Còn có nơi đó, đó là Tuyệt Tình Nhai. Sư tôn ta nói cho ta biết, đã từng có một vị thánh tông chưởng giáo yêu một nữ ma đầu Ma Môn, nội tâm dây dưa gút mắt, vì vậy mở Tuyệt Tình Nhai muốn quên vị nữ ma đầu kia. Sau hắn vẫn là không có nhịn xuống, len lén ở trên Tuyệt Tình Nhai cùng nữ ma đầu kia hẹn hò.
…
Tịch Ứng Tình mọi chỗ hướng Giang Nam giới thiệu, bất quá hắn giới thiệu di tích đã sớm hủy diệt ở trong đại kiếp của thánh tông, nhất là cùng Thí Thần Cốc Lục Ma giả đánh một trận, đem tuyệt đại đa số Linh sơn của thánh tông hủy diệt, dãy núi trước mắt là từ ngoại giới vận chuyển mà đến, hoàn toàn không có cảnh tượng lúc trước.
Linh sơn cùng di tích chịu tải lịch sử Cổ lão của thánh tông, đã sớm hôi phi yên diệt, chỉ còn lại có Tông Chủ Phong.