Quách Thiên Tuấn mở một công ty nhỏ, giá thị trường khoảng mười mấy tỷ, những người còn lại cũng khoảng đó. Dì cả của Thu Vân bỏ chìa khóa xe BMW của mình lên bàn, mặc dù bà ta có chút chênh lệch với những người này nhưng miễn cưỡng cũng có thể trò chuyện.
“Đây là cháu gái của tổng giám đốc Quách à? Uống với tôi một ly nào” Một người đàn ông trung niên gần năm mươi tuổi nhìn về phía Thu Vân, ánh mắt ông ta tràn ngập sự đê hèn. Lúc nói chuyện còn đưa tay cầm bàn tay nhỏ nhắn của cô ấy.
Thu Vân tránh thoát bàn tay của đối phương rồi lắc đầu nói: “Ngại quá, tôi không biết uống rượu”
“Không biết uống rượu thì tới đây làm gì?” Người đàn ông trung niên kia thấy Thu Vân không thèm nể mặt mình thì nói với vẻ không vui, sau đó cũng chẳng nhìn về phía Thu Vân nữa.
Mẹ của Thu Vân ngồi đó, không hề nói câu nào.
Thu Vân siết chặt tay, cho dù người có hiền lành tới đâu thì vẫn sẽ biết tức giận.
Cửa phòng lại được mở ra một lần nữa, một cô gái mặc đồ công sở đi tới.
“Ái chà, đây là cháu Quách đó à, đúng là tài giỏi”
Cô ta vừa bước vào thì đã có người mở miệng khen ngợi.”
“Tổng giám đốc Quách, con gái của ông càng lớn càng xinh đó.”
“Không chỉ xinh đẹp mà còn giỏi giang nữa”
Trong căn phòng vang lên từng tiếng khen ngợi, cô gái trẻ tuổi này chính là con gái một của Quách Thiên Tuấn, đi làm ở khách sạn Thế Kim Thành.
“Anh Trương, đây chính là Quách Ngọc Văn” Thu Vân nói nhỏ với Trương Thác.
Anh đưa mắt nhìn sang, có thể nói gương mặt của Quách Ngọc Văn vô cùng bình thường.
Quách Ngọc Văn cười cười rồi nói: “Cảm ơn các chú các bác khen ngợi.
Cô ta nhìn thoáng khắp căn phòng rồi dừng lại trên người Thu Vân, cô ta cố ý nói: “A, Thu Vân, sao em lại ở đây? Bây giờ không phải nên đi quét dọn vệ sinh cho nhà người ta sao? Hay là không thích làm công việc một ngày ba trăm nghìn nữa?”