Áp lực đột ngột bộc phát như cuồng phong sóng thần, y phục Mục Trần tung bay phấp phới.
Sóng xung kích đập vào tường tu luyện thất, bức vách lóe hào quang chống cự lại ngăn không cho sức công phá bộc phát ra ngoài.
Mắt lóe tinh quang, mấy phút sau tinh quang dần tan, dao động bộc phát cũng dần lịm đi.
Chỉ có làn da lấp lánh sáng, rất lâu không tan. Đó chính là dấu hiệu linh lực cơ thể quá nhiều khiến cho trạng thái cơ thể chưa ổn định mà thôi.
Mục Trần đứng dậy, cảm nhận sự hùng hậu trong Chí Tôn Hải mà mỉm cười hài lòng. Chí Tôn cảnh phân cấp quả nhiên rất lớn, linh lực của hắn lúc này đã hơn ba ngày trước gấp mấy lần.
Lúc này hắn nghĩ cho dù là hai gã đứng đầu tứ đại thống lĩnh Từ Thanh, Chu Nhạc cũng không thể làm hắn khó ăn khó ở nữa, khiến cho hắn cũng tự tin hơn trước đại chiến sắp tới.
Mục Trần đợi đến khi linh lực mênh mông trong người bình ổn lại mới rời khỏi tu luyện thất. Bên ngoài có Cửu U vệ đứng gác, mấy kẻ đó nhìn thấy hắn bước ra, lập tức cung tay cúi chào.
Mục Trần khoát tay, hỏi:
– Mấy ngày nay trong cung chuẩn bị thế nào?
– Mọi sự ổn thỏa, lúc nào cũng sẵn sàng xuất phát.
Gã chiến sĩ Cửu U vệ cung kính hồi báo.
Mục Trần gật đầu, có đại quản gia Đường Băng cô nương, mọi sự ở Cửu U cung lúc nào cũng thỏa đáng. Hắn phất tay bảo đám chiến sĩ Cửu U vệ lui đi, thần sắc kinh giác nhìn lên không. Ở đó cô bé xinh xắn từ hư vô hiện ra, đôi mắt hoàng kim chiếu rọi khiến tim hắn cũng đập thình thịch.
Mạn Đà La đứng giữa trời, đảo mắt qua người hắn, nhận xét:
– Xem ra đã đột phá thành công, hiệu suất làm việc cũng không tồi.
– Có Chí Thiên Đan và nhiều Chí Tôn linh dịch như thế, nếu còn thất bại thì nhục mặt ta quá.
Mục Trần cười trả lời.
– Vậy còn không mau theo ta.
Mạn Đà La gật đầu, không nói thêm gì khác, vung tay bảo hắn tháp tùng rồi xoay người bay đi. Mục Trần thoáng chần chờ, rồi cũng đi theo.
Hai người rời khỏi Cửu U cung, Mục Trần được Mạn Đà La dẫn đến một nơi hướng vào trung tâm Đại La Thiên, mà suốt chặng đường nàng chẳng làm việc ẩn nấp gì cả, cứ lao đi vun vút như sấm sét giữa trời quang, làm cho Mục Trần thấp thỏm lo lắng, lòng run như cầy sấy. Vùng trung tâm Đại La Thiên luôn có binh lính canh gác nghiêm ngặt, mà những đội quân tuần tra bảo vệ ở đây chẳng phải là quân đoàn vương cấp nào cả, chính là quân chính quy trực thuộc Đại La Thiên vực, Đại La Thiên quân. Đó chính là binh đoàn siêu cường do chính vực chủ thống lĩnh.
Nhưng điều hắn lo lắng lại chẳng hề xảy ra, dù trên không vẫn luôn có những nhóm quân tuần tra, thậm chí còn có nhiều cường giả dẫn đầu nhưng Mạn Đà La vẫn dẫn hắn lao đi như chốn không người, căn bản chẳng ai phát hiện ra được.
Tiếp tục được chứng kiến bản lĩnh lợi hại của Mạn Đà La, với thực lực này xét trên Thiên La đại lục chắc chắn không phải kẻ vô danh.
Hai người dễ dàng đi sâu vào trung tâm Đại La Thiên, dừng lại ở một ngọn núi tăm tối vô cùng. Mạn Đà La phất tay, một linh trận hắc ám phía trên ngọn núi xuất hiện.
Núi lớn rung chuyển, chầm chậm mở ra một khe nứt. Mạn Đà La nhanh chóng đi trước, Mục Trần vội vã bay theo.
Chui vào lòng núi, cảnh sắc làm cho Mục Trần thất kinh hồn vía. Bên trong là một vùng không gian rỗng, trên vách đá được khắc những hoa văn cổ xưa hắc ám, tản ra khí tức rất thần bí.
Mục Trần chằm chằm quan sát những hoa văn đó, ánh mắt cực kỳ chấn động. Hắn phát hiện đám hoa văn này dường như liên kết lại với nhau, tạo thành một trận đồ rất cường đại.
Độ phức tạp của linh trận này hơn xa đẳng cấp Linh Trận sư của hắn, có lẽ trình độ người tạo ra nó rất cao.
– Những cái này đều do ngươi làm?
Mục Trần tỏ ra khó tin vào mắt mình. Và điều hắn không thể nói ra đó là thắc mắc vì sao Mạn Đà La lại có thể qua mặt bao nhiêu cường giả Đại La Thiên, tạo ra một địa bàn to lớn ở ngay giữa đầu não thế lực như thế này. Chẳng lẽ cảm ứng của vị vực chủ kia cũng không thể dò xét được? Hay là vị vực chủ thần bí nọ đã có hiệp định gì với Mạn Đà La?
Mạn Đà La chẳng trả lời hắn, nhẹ nhàng hạ xuống đất. Chỗ nàng đặt chân chính là trung tâm của lòng núi, một hồ nước đen đang sôi sùng sục, thế nhưng cảm giác lại bảo với Mục Trần rằng nơi đó lạnh như hầm băng thấu xương. Thị giác và cảm giác cho ra hai kết luận tương phản, khiến cho trong lòng hắn cực kỳ khó chịu.
Mục Trần hạ xuống bờ ao, do dự hỏi:
– Ta cần làm gì?
– Chờ lệnh ta. Lúc đó ngươi triệu hồi Bất Hủ Đồ Lục ra là được.
Mạn Đà La thản nhiên ra lệnh, giọng non nớt nhưng lại mang theo phong thái rất uy nghiêm.
Mục Trần gật lia gật lịa, hắn chưa kịp nói gì thêm đã tròn mắt kinh hãi. Tiểu cô nương kia chẳng quản có mặt hắn ở đó, rất tự nhiên trút bỏ toàn bộ xiêm y, cả dáng vẻ mũm mĩm xinh xinh cùng với những ngấn thịt bạch ngọc hấp dẫn lồ lộ ra giữa bầu không khí lạnh băng.
– Nếu không cần con mắt nữa, thì cứ ngó tiếp thử đi.
Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên làm cho Mục Trần rùng mình, nhưng hắn vẫn tỏ ra khó chịu lầm bầm:
– Ngươi có mời ta cũng không tới, loli như ngươi ta không có hứng.
“Bùm!”
Hắn vừa dứt lời, kình lực ập tới đánh hắn văng xa tít mù, Mục Trần chật vật bò dậy định nổi đóa, thì đã thấy tiểu cô nương kia như con cá nhỏ được trở về ao nước, tung tăng bơi lội trong hồ nước đen ngòm. Cảnh sắc trong lòng núi tuy lạnh lẽo nhưng rất động lòng tà tâm.