Đằng sau lưng hắn, ở cách đó không xa, có một ông già bước ra từ trong tòa nhà san hô.
Nhìn thoáng qua thì chân của ông ta đúng là có chút vấn đề, bước đi tập tễnh.
“Vết thương của ông đã đỡ hơn nhiều rồi nhưng vẫn cần bổ sung thêm đan dược mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn được.”
Cố Thanh Sơn nhìn ông ta, nhận xét.
Hắn móc mấy viên đan dược từ trong túi ra.
“Trên tay cậu vẫn là viên thuốc tương tự viên lúc nãy đấy à? Điều trị kiểu này thật sự không thể nào chịu nổi.” Ông ta thở hổn hển, nói.
“Ông không ăn?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Cho tôi thêm viên nữa đi.”
“…Ông không thể nói chuyện mà không thở hồng hộc à?”
“Hết cách rồi, lúc này là thời khắc sắp bị diệt vong, vô cùng nguy cấp nên tôi phải nhanh chóng khỏe lại để ra chiến trường.”
“Người đã chết gần hết rồi mà còn chiến trường?”
“Tất nhiên rồi, người trẻ tuổi, chúng ta cần nhanh chóng lên đường.” Ông ta lớn tiếng nói.
“Đi đâu?”
“Đến thành Hải Triều, bây giờ chỉ có nơi đó là còn có người sống, cũng chỉ có nơi đó mới có thể cầm cự trước sự xâm lược của bọn quái vật.”
“Tốt thôi, ông chờ một lát, để tôi đi gọi bạn của tôi.”
“Bạn của cậu? Đợi một chút, cậu còn có đồng đội?”
“Là một người bạn.”
Ông già nọ hơi thất vọng, rồi lại hứng thú hỏi: “Người đó có mạnh như cậu không?”
“Có thể nói là cô ấy có cách khiến vô số người phục tùng và làm việc cho mình.”
“Có thuật pháp mạnh đến thế cơ à?” Ông già kinh ngạc nói.
“Đúng vậy, thuật pháp này không ai có thể cưỡng lại được nó.”
“Tốt lắm, vậy hãy bảo bạn của cậu cùng đi đi rồi chúng ta cùng nhau lục soát cả thành phố xem còn có người nào sống không.”
“Tìm người còn sống? Nếu là chuyện này thì tôi đi với ông là được rồi.”
“Tại sao không dẫn bạn của cậu theo? Không lẽ người đó đang làm chuyện quan trọng khác rồi à?”
“Đúng vậy, cô ấy đang có chuyện rất quan trọng phải làm.”
…
Dựa vào thần niệm của Cố Thanh Sơn mà quá trình thăm dò diễn ra rất nhanh, hiệu quả rất tốt.
Khoảng chục phút sau.
Ở đường cái, một dải ánh sáng xanh chói lọi bay vút lên bầu trời.
Trong bóng đêm, nó đẹp sáng ngời rực rỡ như đạn tín hiệu, vô cùng thu hút sự chú ý.
Nhưng Cố Thanh Sơn cùng ông già kia đợi một lúc lâu mà chẳng có ai xuất hiện.
“Xem ra chết hết cả rồi.” Ông ta nói đầy thương cảm, sau đó nắm chặt tay lại.
Toàn bộ ánh sáng bị thu về.
Ánh sáng phát ra từ huy hiệu trở nên ảm đạm.
“Lão Tiều, có bao nhiêu người thượng cổ có thể hóa thân giống như ông?” Cố Thanh Sơn hỏi.
Lão Tiều vốn là người thượng cổ đi di dân. Nghe Cố Thanh Sơn hỏi vậy, ông ta trở nên vô cùng buồn bã.
“Tôi cũng không biết là có bao nhiêu nữa, chỉ biết ở thành phố này còn mỗi tôi.”
“Vậy những thành phố khác thì sao?”
“Các thành phố đã mất liên lạc với nhau từ lâu rồi nên tôi cũng không biết chính xác còn bao nhiêu Thần chủng (*) nữa.”
(*) Thần chủng: Những người có dòng máu Thần thượng cổ.
“Chiến tranh diễn ra ác liệt vậy sao? Không phải chúng thần đã đặt lá chắn bảo vệ nơi này rồi à?”
“Nếu bọn tôi không nghênh chiến thì đám Nhập Ma giả sẽ tổ chức nghi thức triệu hồi ở bên ngoài thế giới. Chúng có thể triệu hồi hàng loạt Thương quỷ đến xâm lược thế giới của bọn tôi liên tục.” Lão Tiều thở dài nói: “Chúng tôi thật sự không thể chống lại Thương quỷ.”
“Vì vậy nên các người mới muốn phá hỏng nghi thức triệu hồi của chúng, không thể không ra ngoài chiến đấu?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã chiến đấu nhiều lần nhưng lũ người đó giết không xuể. Chỉ cần bọn tôi xuất hiện thì nhất định sẽ bị đám Nhập Ma giả lũ lượt kéo đến như thủy triều bao vây lấy. Dù đôi lúc cũng có thể phá hỏng nghi thức triệu hồi, nhưng người của chúng tôi cũng chỉ có con đường chết.”
Cố Thanh Sơn trầm mặc.
Bên ngoài kia có hơn hai trăm triệu Nhập Ma giả.
Ngay cả hắn, nếu một mình chống lại toàn bộ đám người đó thì kết cục cũng rất bi thảm.
“Vậy tại sao thành Hải Triều lại có thể chống đỡ nổi?”
“Vì thành Hải Triều được Thần chọn làm nơi thờ cúng. Có một người bên ngoài cực kỳ mạnh đã đến đây giúp bọn tôi. Tất nhiên như vậy vẫn chưa đủ, tình hình cụ thể thế nào thì chúng ta phải đi xem.”
“Người đến từ bên ngoài?”
Cố Thanh Sơn nhận ra có chuyện gì đó.
“Đúng vậy, cô ấy có một thuật pháp đặc biệt, ở một mức độ nào đó thuật pháp này có thể khống chế được Thương quỷ. Cũng nhờ thuật pháp này của cô ấy mà những người còn sống ở thế giới đều đi đến thành Hải Triều.”
“Cái người từ ngoài vào kia có phải tên là Hàn Dạ Chi Sương Yilia?”
“Hả? Sao cậu lại biết?” Lão Tiều ngạc nhiên hỏi.
“Tôi cũng đang đi tìm cô ấy.”
Cố Thanh Sơn đã ngầm xác định được rồi.
Thảo nào ở ngoài thế giới Băng Tuyết, hắn lại không thể tìm được người này.
Dù hắn đã gây ra động tĩnh lớn đến vậy rồi mà cô ấy vẫn chưa xuất hiện.
Hóa ra vì cô ấy đã tiến vào trong này rồi.
Cố Thanh Sơn càng thêm có lòng tin.
Yilia và Thần Hi Chi Quang Trieste đều là những cường giả vô cùng nổi danh, là tổng chỉ huy những trận chiến với bên ngoài của vương quốc Kinh Cức.
Cô ấy đã thề sẽ bảo vệ Laura.
Đây chính là người mình cần tìm.
Phải mang Laura đến chỗ cô ấy ngay lập tức!
“Chúng ta mau đi thôi, đi đánh thức bạn của tôi rồi lập tức lên đường.” Cố Thanh Sơn nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Đợi đã, đánh thức?” Lão Tiều hỏi một cách kỳ quái: “Không phải cậu nói bạn của cậu đang làm việc quan trọng sao?”
“Thì đúng rồi, ông không biết mộng cảnh kinh khủng như thế nào đâu. Thực ra có một vài chủng tộc rất lạ, thuật pháp của họ chỉ có tác dụng khi đi qua những giấc mơ.”
“Có à?” Lão Tiều bán tín bán nghi nói.
“Chính xác là như vậy.” Cố Thanh Sơn nói rất nghiêm túc.
“… Lão già đây kiến thức còn hạn hẹp quá, vậy chúng ta đi mau.”
Nói rồi cả hai cùng lên đường.