“Ngươi chơi ta?”, cuối cùng, Lăng Hạo không kiềm chế được nữa, hắn gằn giọng, không nói lời nào, cứ thế ra tay, đánh một chưởng về phía Diệp Thành. Hắn là công tử danh giá, chưa bao giờ bị chơi khăm như vậy.
……..
Nơi thâm sâu trong linh sơn, trong khu rừng trúc, Tử yên và Thanh Vân đang bóp vai đấm lưng cho một ông già tóc bạc.
Người này trông dáng vẻ già nua nhưng khuôn mặt lại hiền từ, ánh mắt vẩn đục, quan trọng hơn cả là khí tức của ông ta rất hỗn loạn, lúc mạnh lúc yếu, khuôn mặt cũng mang vẻ bệnh tật.
Ông ta chính là lão tổ của Thiên Tông thế gia, người ở Đại Sở gọi ông ta là Thiên Tông Lão Tổ.
“Thị Huyết Điện ức hiếp người quá đáng”, Thiên Tông Lão Tổ hắng giọng.
Việc đêm qua ông ta đã nghe Tử Yên và Thanh Vân thuật lại. Mặc dù hai người cháu của ông ta đều bình an trở về nhưng Thiên Tông thế gia vẫn tổn hại nghiêm trọng khiến mặt ông ta như phủ thêm một lớp sương.
Có lẽ vì quá tức giận và lo lắng nên khoé miệng ông ta trào máu, khí tức cũng hỗn loạn hơn.
“Gia gia”, thấy Thiên Tông Lão Tổ miệng trào máu, Tử Yên và Thanh Vân sợ hãi, mặt mày tái nhợt.
Haiz!
Chỉ nghe Thiên Tông Lão Tổ thở dài lắc đầu bất lực: “Già rồi, già rồi thì vô dụng, nếu không phải ta thân mang đạo thương thì kẻ nào dám bắt nạt Thiên Tông thế gia chứ?”
Rầm!
Ông ta vừa dứt lời, bên linh sơn vang lên tiếng nổ rầm trời.
Nghe tiếng động này, Thiên Tông Lão Tổ đột nhiên đứng dậy, đôi mắt ảm đạm chợt loé lên ánh sáng lạnh lẽo: “Có phải là người của Thị Huyết Điện đánh tới rồi không?”