“Thần y Lâm, anh… Anh điên rồi à? Dám làm như vậy, anh có biết hậu quả thế nào không? Thả tôi ra! Mau thả tôi raI”
Hàn Thiên gào thét, giãy giụa.
Anh ta đâu thể ngờ rằng thần y Lâm sẽ đối xử với anh ta như vậy đâu.
“Tôi cho anh năm giây suy nghĩ, trong năm giây nói cho tôi biết là tay nào của anh đánh Đường Hồi Tuyết? Nếu không nói, tôi đành phải chém đứt cả hai tay của anh luôn.” Lâm Dương nói xong thì bắt đầu đếm ngược.
“Năm!”
“Bốn!”
tHH/i “Đừng! Đừng! Thần y Lâm, cầu xin anh hãy buông tha cho tôi đi! Chỉ cần anh buông tha cho tôi, anh muốn tôi làm gì cũng được, tôi xin thề với anh, cả đời này tôi không bao giờ đi làm phiền Đường Hồi Tuyết nữa! Tôi còn đích thân đến trước mặt dập đầu xin lỗi cô ấy! Xin anh hãy thả tôi đi!” Hàn Thiên sợ tới mức hoang mang lo sợ, vẻ mặt như đưa đám kêu gào.
“Cậu Hàn, cậu tủi thân sao?” Lâm Dương cầm dao, dùng mặt vỗ lên mặt Hàn Thiên nói “Không tủi thân! Không oan! Đây là vinh hạnh của tôi! Tôi vui lắm!” Hàn Thiên nơm nớp lo sợ, vội vàng kêu lên.
“Thật vậy chứ?” Lâm Dương hỏi một tiêng.
“Thật đó! Thật vô cùng! Đây là lời từ tận đáy lòng của tôi!”
Hàn Thiên nói, cả người căng thẳng đến độ mồ hôi đầy đầu.
Lâm Dương ra vẻ như đang suy nghĩ mà gật đầu, lạnh nhạt nói: “Nếu anh đã nói như vậy, tôi đây cho anh một cơ: hội vậy, hiện tại anh lập tức lăn đến nhà họ Đường, dập đầu xin lỗi với Đường Hồi Tuyết, sau đó lập tức lăn khỏi Giang Thành, từ nay về sau cho phép bước chân vào Giang Thành một bước, đã hiểu rồi chứ?”
“Hiểu rồi! Hiểu rồi!! Không thành vần đề!” Hàn Thiên sợ hãi nói.
“Tốt lắm.”
Lâm Dương đứng lên.
Hàn Thiên lập tức muốn đi.
Nhưng vào lúc này, hai tên bên cạnh nắm cánh tay ấn anh ta xuống.
Hàn Thiên kinh ngạc biến sắc, run rẩy kêu lên: “Thần y Lâm, anh… Anh còn muốn làm gì?”
*Đừng vội, còn một vở diễn chờ anh làm khán giả nữa mà.” Lâm Dương nói.
Một vở diễn?
Hàn Thiên hãi hùng khiếp vía.
Nhưng vào lúc nào, Cung Hỉ Vân ở đằng sau đột nhiên tiến lên vài bước, một tay đè Đinh Thu còn đang đứng ngơ: ngác tại chỗ lên trên bàn, trở tay rút con dao ở bên cạnh.