Chúng nó cúi xuống, toát lên phong thái uy hiếp.
“Có thể ngài không biết, vì muốn chiếu một góc hình ảnh của Luyện Ngục tại một thế giới thượng cổ bị thất lạc, ta đã phải trả giá bao nhiêu.” Người nọ nói.
Cố Thanh Sơn cười nói: “Đúng vậy, đáng tiếc, quái vật ngươi chuẩn bị kia cũng không giết chết ta, cho nên ngươi chỉ có thể nói với ta.”
Ba thanh kiếm hiện lên trong không ở phía sau Cố Thanh Sơn.
Hắn tiếp tục nói: “Bây giờ mới nhớ lại, khi nãy quái vật đó đã mở ra một huyễn cảnh của một thế giới nào đó, ta thiếu chút nữa bị đưa vào trong cái thế giới kia, có phải là đó là thế giới Luyện Ngục của các người đúng không?”
Người nọ trầm mặc trong khoảnh khắc.
“Ngài rất nhạy cảm, ngài Cố Thanh Sơn.”
Hắn ta nói, vén tay áo của mình lên, lộ ra cánh tay trái.
Ở trên cánh tay trái của hắn ta có một hình tròn khắc do bị thiêu đốt, bên trong vẽ một cái đầu quái vật có hai cái sừng.
Không đợi hắn ta có động tác gì, một thanh kiếm đột nhiên đâm vào ngực hắn ta.
Ở sau lưng của hắn ta, một thanh kiếm khác cùng góc độ đâm tới.
Chỉ nghe “uỳnh” một tiếng
Hai kiếm đụng vào nhau, trong đó một kiếm hóa thành tàn ảnh biến mất, còn kiếm Triều Âm bị đánh bật lại.
Cố Thanh Sơn nhíu nhíu mày, tự tay tiếp được trường kiếm.
Yến Quy lại không bắn trúng đối phương, đây là tình cảnh vô cùng hiếm thấy.
“Vô dụng, ta từ thế giới Luyện Ngục thông qua hình ảnh phản chiếu này gặp ngươi, ngươi đương nhiên đánh ta không được.” Người nọ cười nói.
Hắn ta nhìn chằm chằm kiếm Triều Âm trong tay Cố Thanh Sơn, mặt lộ vẻ tham lam: “Nếu không phải trên tay ngươi có kiếm cổ, ngươi cho rằng ngươi có tư cách gì khiến ta tốn một cái giá lớn như vậy để đến đây?”
“Ngay cả đánh một trận cũng không được, Luyện Ngục của các ngươi chỉ múa mép khua môi thôi à?” Cố Thanh Sơn tiếc nuối thở dài nói.
“Không phải, ngươi quá coi thường chúng ta, Cố Thanh Sơn.” Người đàn ông nọ trầm giọng nói.
Hắn ta giơ cánh tay lên, trên cánh tay, ấn ký bị thiêu đốt kia bỗng nhiên tản ra mùi lưu huỳnh nồng nặc.
“Triệu hồi Thương quỷ, ta đưa ngươi đến Luyện Ngục tự kiểm điểm mình.”
Lửa ngưng tụ thành hình, từ cánh tay hắn ta bay lên trời.
Lẫn với mùi lưu huỳnh nồng nặc, ngọn lửa vọt lên trên cao, dần dần hình thành một quái vật hai sừng.
“Chủ nhân của ngọn lửa ma thuật, Ma thần đứng đầu thời gian và không gian.” Hắn ta lớn tiếng niệm tụng.
Cố Thanh Sơn nhíu mày.
Mình không làm gì được đối phương, lẽ nào đối phương lại có thể thi triển thuật pháp bắn trúng chính mình?
Điều này không đúng.
Quy tắc của không gian phải là hỗ trợ lẫn nhau.
Có vẻ vừa rồi hắn ta cố ý để mình ra tay trước, chính là để chứng minh mình không cách nào bắn trúng hắn ta?
Địa kiếm đột nhiên thúc giục: “Nhanh! Ngay bây giờ! Thời điểm nó xuất thủ, ngươi mới có thể gây tổn thương đến nó!”
“Ta cũng nghĩ vậy.”
Tâm ý Cố Thanh Sơn khẽ động, kiếm quyết lại tung ra.
“Giết!”
Địa Kiếm lên tiếng trả lời, bay vọt, hóa thành một dải tàn ảnh bay thẳng đến chỗ người kia.
“Ngươi dùng một thanh kiếm rác rưởi như vậy mà cũng được à.”
Hắn ta khinh thường nói, vươn tay vung ra tầng tầng lửa cháy làm lá chắn, ngăn cản thanh kiếm đang bay đến.
Nhưng mà lời của hắn ta còn chưa nói hết.
Địa Kiếm đã xuyên thấu tầng tầng lửa cháy mạnh kia, kiếm quang vẽ một hình cung to màu xanh nhạt.
Bí kiếm Nguyệt Trảm!
Người đàn ông nọ bị một kiếm bổ vào đầu.
Hắn ta đứng ngây ngốc tại chỗ.
Trên bầu trời, quái vật lửa đột nhiên kêu lên một tiếng rít gào không cam lòng.
Nó còn chưa hoàn toàn hiện hình, đã bị tiêu tán hoàn toàn.
Địa Kiếm dựng thẳng lên, trên lưỡi kiếm lạnh lẽo máu tí tách chảy không ngừng, lẳng lặng bay đến trước mặt người kia.
“Đám dã quỷ Luyện Ngục rác rưởi như ngươi mà cũng dám xuất hiện ở trước mặt ta, muốn chết à?” Địa Kiếm trầm thấp nói.
“Ngươi… Rốt cuộc là…”
Người nọ còn chưa dứt lời đã bị một kiếm chia thành hai nửa, thi thể rơi vào trong hố sâu.
Lửa vô biên của Luyện Ngục bao vây lấy hắn ta, đốt cháy thi thể của hắn ta không còn một mảnh.
Vút!
Ngọn lửa phóng lên cao.
Một bóng đen to lớn dữ tợn xuất hiện ở trong ánh lửa.
“Xem ra điều đình thất bại rồi.”
Bóng đen dữ tợn thở dài nói.
Bóng đen quan sát bốn phía, cuối cùng ánh mắt rơi lên người Cố Thanh Sơn.
“Ngươi là chủ nhân của hắn ta?” Cố Thanh Sơn hỏi.
“Vậy, ngươi chính là cái loài bò sát kia rồi?” Bóng đen tấm tắc nói: “Tại thời điểm quan trọng này mà cũng dám ngăn chặn dòng nước lũ của lịch sử, ta nên nói là ngươi dũng cảm hay là ngu xuẩn đây?”
Cố Thanh Sơn cầm kiếm nói: “Cái gọi là lịch sử, chẳng qua chỉ là kết cuộc tranh đấu của vô số người mà thôi, nếu như ngươi có bản lĩnh thì đừng có trốn phía sau màn, tiến lên đây, chúng ta nhìn xem lịch sử lựa chọn như thế nào.”
“Ta đã ra tay.”
Bóng đen giở giọng xin lỗi ra: “Pháp thuật hồn phách của ta phải có một kẻ dưới quyền dâng sinh mệnh lên mới có thể triển khai, cho nên ta đã hoàn thành chuyện mình muốn làm.”
Cố Thanh Sơn đột nhiên cảm thấy trên cánh tay mình có một cảm giác nóng rực.
Hắn nhìn cánh tay mình, trên đó xuất hiện một ấn ký lửa đen.
Cùng lúc đó, giao diện Chiến Thần hiện lên những dòng chữ nhỏ sáng.
[Chủ nhân Luyện Ngục đã tạo ấn ký linh hồn trên người ngài: Vòng Ôm Của Luyện Ngục.]