Rồi hét lớn về phía trước:
– Bằng hữu, các người mau lấy bí bảo phòng ngự của mình ra, nếu không sẽ chết thảm đấy.
Hai người kia nghe vậy nhướn mày, sau khi thấy rõ đại cục trước mắt, cả hai đều mở to mắt, thất thần.
Bọn họ hoàn toàn không biết, sau khi trở ra từ nhị hoa của Ma hoa ngàn năm đi ra, sẽ là đến Tinh Không.
Vực sâu rộng lớn vô tận ở tứ phía, khiến họ sợ hãi.
Còn chưa kịp định thần, lại cảm thấy từng luồng năng lượng không tên cực mạnh đang xé rách thân thể mình.
Sắc mặt đại biến, không dám chậm chễ, lấy ra bí bảo phòng ngự của mình, bảo vệ quanh người.
Luyện đan sư không nghèo, cho nên bí bảo của họ không kém, bí bảo phòng ngự của hai người này đều là linh cấp trung phẩm hoặc thượng phẩm, bí bảo phòng ngự ở mức độ này có thể ngăn được đòn công kích của một cường nhân Siêu Phàm tam tầng cảnh.
Nhưng ở Tinh Không, thì lại chỉ có thể kéo dài thời gian chết của hai người họ.
Thứ năng lượng không tên đó đánh thẳng vào bí bảo phòng ngự của họ, khiến hào quang của bí bảo lúc sáng lúc tối, như ánh nến giữa mưa gió, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt lịm.
– Đây là đâu?
Một người trong đó khản giọng hét lên.
– Ai biết được.
Địch Diệu cũng không có lòng tốt chỉ điểm cho bọn họ, khoái trá phất tay rồi kéo Dương Khai đi.
Hai người kia cũng không dám đứng lại lâu, đang chuẩn bị quay về, thif thông đạo hư không ở sau lưng lại đóng lại, muốn tìm bóng dáng của Địch Diệu và Dương Khai, cũng không thấy đâu, mặt xám như tro, đôi mắt đầy sợ hãi.
Mơ hồ, Dương Khai như nghe thấy tiếng kêu thảm, quay đầu nhìn lại, hai người kia đã tan xác, ngay cả bí bảo phòng ngự cũng vỡ thành từng mảnh, máu thịt bắn ra bốn phương tám hướng, tốc độ cực nhanh.
– Trong Tinh Không như có năng lượng rất lớn đang di chuyển?
Dương Khai nhanh chóng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bên ngoài bí bảo phòng ngự của Địch Diệu, quả là có dấu hiệu bị tấn công, nhưng cấp bậc bí bảo này của y rất cao, cho nên cũng không lo những đòn tấn công kia có thể phá hủy đựơc.
– Phải, lực tinh không, không phải thứ chúng ta có thể chịu được, năm đó sư phụ ta cũng suýt nữa thì chết ở đây, nếu không phải sư phụ may mắn mang theo bí bảo phòng ngự, đã chẳng có Thiên Tàng lão nhân của ngay hôm nay nữa rồi. Sư phụ nói, có thể chịu được sức ép của lực tinh không, chí ít cũng phải là cường nhân Nhập Thánh lưỡng tầng cảnh, nếu không cũng phải có bí bảo phòng ngự ngang cấp.
Dương Khai gật đầu, trong lòng không khỏi có chút hiếu kỳ với lực tinh không này.
Hắn không hề biết, Tinh Không mà truyền thuyết nói đến, lại nguy hiểm thế này.
Đang nói chuyện, bước chân của Địch Diệu bỗng dừng lại, nhếch miệng cười:
– Tìm thấy rồi.
Vừa nói vừa đưa tay chỉ.
Dương Khai hai mắt tỏa sáng:
– Ma hoa ngàn năm?
Ở đó, Ma hoa ngàn năm nở rộ, chỉ là Ma hoa ngàn năm này nhỏ hơn rất nhiều, chỉ cao bằng một đứa bé.
– Đúng vậy,chính là Ma hoa ngàn năm!
Địch Diệu gật đầu:
– Kỳ thật Ma hoa ngàn năm chúng ta thấy trên Vọng Thiên Nhai là hình ảnh phóng to mà thôi. Ma hoa ngàn năm và Thông Huyền đại lục có một mối liên hệ kỳ lạ, nó có thể hấp thụ năng lượng từ Thông Huyền đại lục, trong quá trình này, bản thể của nó sẽ được phóng lớn lên gấp nhiều lần và hiện lên Vọng Thiên Nhai, kỳ thật thì những năng lượng đó đều trào vào đây.
Lúc này, Ma hoa ngàn năm xanh biếc ươn ướt, đóa hoa nở rộ, ở giữa nhị hoa, có vài giọt nước trong suốt óng ánh như thạch anh nằm lặng lẽ, tỏa hương thơm say lòng người, khiến tâm trạng khoan khoái.
– Dương huynh đi lấy đi, những dược dịch đó cũng không cần ngưng luyện đâu, chỉ cần có thể tìm được bản thể của Ma hoa ngàn năm, là có thể trực tiếp lấy được, đây mới là tinh túy của Ma hoa ngàn năm, thần dược có tác dụng cực lớn cho Siêu Phàm Cảnh thăng cấp lên Nhập Thánh Cảnh!
Địch Diệu giải thích.
Dương Khai gật đầu, đi cùng y đến trước Ma hoa ngàn năm, đếm cẩn thận, hắn mừng rỡ vì hắn phát hiện trên nhị hoa của Ma hoa ngàn năm có đến sáu giọt nước.
– Không ít nhỉ, xem ra vận may của Dương huynh không tệ.
Địch Diệu cười ha hả:
– Lần trước khi sư phụ ta tới đây, nó mới chỉ có ba giọt, ta còn lo không đủ cho mấy sư thúc của huynh, bây giờ xem ra còn thừa hai giọt.
– Hai giọt này cho huynh.
Dương Khai vừa nói, vừa lấy bình ngọc ra, cẩn thận thu lấy dược dịch.
– Ta không cần đâu.
Địch Diệu lắc đầu.
– Lúc trước chúng ta đã nói rồi, toàn bộ dược dịch là của huynh. Hơn nữa ta có lấy cũng chẳng để làm gì, sư phụ đã là Nhập Thánh Cảnh rồi, nếu ta… ầy, ta muốn dựa vào bản lĩnh của chính mình để thăng cấp lên Nhập Thánh Cảnh, mà không phải dùng ngoại lực.
Dương Khai nhìn hắn, gật đầu nói:
– Thế thì ta không khách khí nữa.
Địch Diệu rõ ràng rất có lòng tin với bản thân, cảm thấy với tư chất của mình, dù không có ngoại lực, cũng có thể thăng lên Nhập Thánh Cảnh.
Điều này giống Dương khai!
Hắn đột phá cảnh giới chưa từng dùng tới ngoại lực, dựa vào cảm ngộ và cố gắng của mình đạt được, làm vậy, căn cơ sẽ rất ổn, ngược lại, nếu dùng ngoại lực, nói không chừng sẽ có ngày gặp nguy hiểm.
Nhưng mà hắn và Địch Diệu không giống nhau, Địch Diệu chỉ có một người thân duy nhất là Lý lão, nhưng Dương Khai có rất nhiều, hai giọt thừa ra này không chừng sau này sẽ dùng đến.
Thu được sáu giọt dược dịch, Dương Khai vui vẻ nói:
– Bây giờ chúng ta làm thế nào để quay về đây?
– Gần đây còn có một thông đạo hư không hướng đến Thông Huyền đại lục, tìm được nó là có thể về, nhưng sư phụ ta không nói cụ thể là ở đâu mà bảo ta tự tìm.
Địch Diệu bĩu môi.
– Nhưng mà có tìm được thì ta cũng không vội về.
– Vì sao?
Dương Khai ngạc nhiên.
– Cơ hội hiếm có mà Dương huynh.
Địch Diệu phấn chấn:
– Nơi này là Tinh Không, bốn bề đều là lực tinh không, trong đó nhất định ẩn chứa rất nhiều thiên đạo pháp quy. Một ngày tu luyện ở đây bằng nửa năm tu luyện ở dưới đó, nếu có thể cảm ngộ được gì đấy, thì hưởng phúc cả đời!
Dương Khai nghe vậy hai mắt liền tỏa sáng, vội hỏi:
– Thật à?
Địch Diệu nghiêm túc gật đầu.
– Thế còn chần chừ gì nữa?
Dương Khai không chờ được nữa, vội vàng ngồi xuống vận công pháp.
Địch Diệu không kìm nổi bật cười:
– Không vội, có bí bảo Thánh cấp này của ta bảo vệ, lực tinh không cũng không thể tiến vào. Huynh đợi chút, ta để lực tinh không tiến vào, chúng ta mới có thể tu luyện.
Nói xong, thần sắc trở nên ngưng trọng, khống chế bí bảo phòng ngự của mình, tách ra một cái khe rất nhỏ.