“Thực ra Lâm Thích Tổ cũng không tiếp xúc nhiều với tập đoàn Dương Hoa của chúng tôi. Dương Hoa của chúng tôi chỉ có giao dịch kinh doanh với công ty Quang Trúc nước.
ngoài mà thôi. Nghiêm túc mà nói thì cậu ấy không phải là bạn của tôi, thậm chí là chuyện giữa anh và giám đốc Chu cũng chẳng phải là chuyện lớn gì, những chuyện đó tôi không quan tâm. Nhưng chuyện giữa anh và Đường Hồi Tuyết thì chắc chắn tôi phải quan tâm.”
Lâm Dương cầm khăn tay bên cạnh lên lau tay, sau đó đi về phía Hàn Thiên.
Hàn Thiên nhìn chằm chằm Lâm Dương, trái tìm đập điên cuồng.
Cái người gọi là Lâm thần y này trông vô cùng đẹp trai, trông rất giống những ngôi sao lớn trên TV, ngay cả những nghệ sĩ nam hạng nhất dưới trướng Hoàng Ngu cũng không thể so sánh với anh, nhưng không hiểu sao, Lâm thần y này lại đem đến cho anh ta một áp lực vô hình không thể giải thích được.
Hàn Thiên có chút không thở nỗi…
“Lâm thần y, anh muốn làm cái gì?” Trong lòng Hàn Thiên không hiểu sao vô cùng khẩn trương, vô thức hỏi một câu.
“Muốn cùng anh nói một chút về chuyện của Hồi Tuyết.”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Tôi nói cho anh biết, anh đừng có mà manh động, nếu không tôi đảm bảo Dương Hoa của các người sẽ không có kết quả tốt đâu… Chẳng phải anh đang đầu tư vào bộ (Chiến hổ) sao? Nếu như anh dám đụng vào tôi, tôi đảm bảo bộ phim này chắc chắn sẽ không được chiếu!” Hàn Thiên lập tức nói.
“Không thành vấn đề, cũng chỉ là 10 triệu tệ mà thôi. Từng đó tiền thì Dương Hoa của tôi vẫn có thể ném ra ngoài cửa số được.” Lâm Dương thản nhiên nói.
“Anh…”
Hàn Thiên còn muốn nói thêm gì đó, nhưng chỉ một giây sau, nắm đắm của Lâm Dương đã hung hăng nện vào mặt anh ta.
Bồp!
Hàn Thiên nháy mắt bị đánh ngã lăn xuống đắt.
“Anh làm cái gì vậy? Anh dám đánh tôi sao?” Hàn Thiên đưa tay ôm lấy khuôn mặt sưng tấy, giận dữ hét lên.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không đánh chết anh đâu.”
“Thằng khốn, tao liều mạng với mày!”