“Anh có.” Khi nói đến nguyện vọng của mình thì Thịnh Thế thật sự đã bị Cố Lan San thành công dời đi chú ý lực, anh nói: “Nguyện vọng của anh là sáu một.”
“Sáu một?” Cố Lan San không hiểu nên hỏi ngược lại Thịnh Thế, đây là nguyện vọng gì.
“Sáu một là một em một anh, một trai một gái, một đời một kiếp.”
Đây chính là nguyện vọng của anh, nghe đơn giản như vậy nhưng cũng lại rất khó.
“Nguyện vọng rất tốt phải không?” Thịnh Thế thấy Cố Lan San không lên tiếng nên mở miệng hỏi lại.
“Ừ.” Cố Lan San trả lời, không hiểu sao trong lòng lại có chút bi thương, cô cảm thấy hô hấp hỗn loạn của anh ở bên tai cô, cô trầm mặc một lúc mới thì thào mở miệng: “Nhị Thập, em hát cho anh nghe nha.”
“Được.”
Cố Lan San dừng một chút sau đó vùi vào trong ngực Thịnh Thế mở miệng hát.
Cô hát rất nhiều bài, mỗi khi hát xong một bài đều hỏi Thịnh Thế: “Dễ nghe sao?”
Thịnh Thế cũng sẽ trả lời cô một câu: “Ừ.”
Về sau anh trả lời cô càng lúc càng chậm, nước mắt của Cố Lan San cũng càng rơi càng dữ dội hơn, cô biết anh đang đấu tranh cùng với tử thần, cô biết bọn họ đang chống lại với thời gian.
Cuối cùng Cố Lan San hát không nổi nữa, cô cúi đầu khóc.
Người đàn ông bên cạnh đã không còn phát ra một tiếng động nào.
Cô khóc một lúc mới lại hỏi: “Nhị Thập, dễ nghe sao?”
Thịnh Thế vẫn không trả lời.
Cố Lan San lắc đầu không nói nữa.
Cả không gian tối đen hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động.
Cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh càng lúc càng yếu, gần như ngừng lại.
Cố Lan San từ từ nhắm mắt dựa vào lồng ngực của anh, nghĩ, Nhị Thập sẽ chết sao?
Loại cảm giác này thật sự rất khó chịu.
Anh vốn có thể cả đời hạnh phúc, sống trong an nhàn nhưng từ khi gặp cô, anh lại gặp phải nhiều chuyện không may như vậy.