Lý Dật Phong đội tử kim quan, mặc áo bào kỳ lân, nhìn rất tuấn tú cao quý, nói chuyện lại là một phong cách hoàn toàn khác. Hắn cầm lấy bầu rượu, kề miệng uống một ngụm, chậc chậc khen ngợi:
– Niêm Hoa Lạc Diệp tửu ủ ngàn năm của Niêm Hoa lâu này thật là không tệ, lần này đến đây ta nhất định phải mang hai hũ về. Chỉ là đáng tiếc, không có tiểu cô nương ca hát góp vui, Thiện thành này đúng là cổ hủ, không hay, không hay.
Lý Dật Phong vừa nói, vừa lắc đầu thở dài.
Nghe những lời hoàn toàn không ựa vào được của Lý Dật Phong, thiếu nữ nam trang kia liền mặt phủ sương lạnh.
– Lý Dật Phong, lần này ngươi ra ngoài, mỗi một hành động lời nói của ngươi ta đều ghi lại, báo cáo cho thượng thần đại nhân.
Lý Dật Phong mặc kệ:
– Báo thì báo đi, dù sao ta đã vi phạm tám trăm điều quy củ, nhiều rận không sợ cắn, ngươi có ghi thêm mấy cái thì có là gì chứ.
Lý Dật Phong ra vẻ như ngươi cắn ta đi, ta không sợ, làm cho người ta tức muốn tắt thở.
– Ngươi…
Thiếu nữ cắn răng bạc, còn tiểu nha hoàn của Lý Dật Phong ở bên kia lại che miệng cười trộm.
Thiếu nữ hung tợn nói:
– Lý Dật Phong, nếu ngươi còn quá đáng, thượng thần đại nhân sẽ bắt ngươi về.
– Hắc, vậy phải xem hắn có bắt được ta không, thật vất vả ra ngoài chơi một lần, còn chưa chơi đủ nữa, ta làm sao có thể trở về cho đám lão già kia nhốt. Con bà nó, nhắc tới những lão già kia là cả người ta nổi da gà, từ sau khi lão già kia sinh ra ta, mỗi người đều luôn híp mắt nhìn ta, sờ tới sờ lui trên người ta, con bà nó, còn trở về ta sẽ bệnh mất!
Lý Dật Phong nói rồi liền nâng ly uống, bỗng nghĩ tới, vẻ mặt lộ ra tươi cười không có ý tốt.
– Lâm Minh này có chút thú vị, trạm tiếp theo xác định ở Nam Thiên Vực, ta đi gặp hắn rồi nói tiếp.
…
Lúc này, hải vực biển sâu Nam Hải, Huyễn Vô Cực sắc mặt âm trầm ở trong nước biển. Trước mặt hắn, Huyễn Vũ Thiếp không dám thở mạnh, một tay đặt trước ngực, cúi đầu, chờ lệnh của Huyễn Vô Cực.
Huyễn Vô Cực lạnh lùng nói:
– Vũ Thiếp, ngươi trở về trước, ổn định lòng người.
Huyễn Vũ Thiếp nghe Huyễn Vô Cực ra lệnh như thế, trong lòng căng thẳng.
Trở về?
Nếu nàng trở về, chưa nói có thể ổn định lòng người hay không, mấu chốt là với thực lực của nàng, đối mặt với Lâm Minh chỉ sợ không chống đỡ được năm chiêu. Một khi gặp phải Lâm Minh đánh tới, nàng chết là chắc.
Đây là bảo nàng chịu chết ư?
Huyễn Vũ Thiếp mấp máy môi, muốn nói gì, trong mắt Huyễn Vô Cực lóe tia sáng lạnh.
– Sao hả? Có vấn đề gì?
– Không có…
Huyễn Vũ Thiếp thở ra một hơi, cảm thấy trong lòng phát lạnh. Đối với Huyễn Vô Cực, ngoài hắn ra, tất cả mọi người chỉ là con cờ của hắn mà thôi.
Đây là bi ai của nàng, bi ai của không đủ thực lực, nàng cắn môi, đè xuống tâm tình, nói:
– Ta có nên dẫn môn nhân chuyển sang nơi khác?
– Tự ngươi làm chủ, chống đỡ năm tháng là được.
Huyễn Vô Cực mặt không đổi sắc, Nam Hải Ma Vực đã thành thế này, so với đi ổn định lòng của các võ giả Tiên Thiên, Toàn Đan kia, còn không bằng tập trung lực lượng đánh chết Cự Côn. Chỉ cần Cự Côn vừa chết, bắt lấy Mục Thiên Vũ, chắc chắn có thể bức Lâm Minh đi ra.
Thừa dịp thực lực Lâm Minh hiện tại còn chưa hoàn toàn trưởng thành, phải giết hắn, để lại sẽ là hậu họa vô cùng.
– Ha ha, Huyễn trưởng lão anh minh!
Ở bên cạnh Huyễn Vô Cực, tộc trưởng bộ tộc Bích Nhãn Hải Viên cười to nói:
– Đại trượng phu nắm được bỏ được, những môn nhân phản bội kia đều là thứ không đáng tin cậy. Lần kiếp nạn này đối với Nam Hải Ma Vực là một trận suy sụp, nhưng đồng thời cũng là chuyện tốt. Thông qua lần thử thách này, kẻ đi đều là thứ bất trung, ở lại đều là tinh anh, đến lúc đó lấy những tinh anh này làm cơ sở, cộng thêm Huyễn trưởng lão, xây dựng lại Nam Hải Ma Vực cũng không khó! Bản vương sẽ toàn lực ủng hộ Huyễn trưởng lão.
Mục đích của tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên chính là trái tim cùng Long cốt của Cự Côn, đương nhiên mong muốn Huyễn Vô Cực tiếp tục ở lại đánh chết Cự Côn.
Huyễn Vũ Thiếp nghe lời nói an ủi của tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên, nghe sao cũng có mùi vị như cười trên nổi đau của kẻ khác. Nàng hận nghiến răng nghiến lợi, thật muốn một kiếm đâm chết con khỉ già này.
Nhưng lúc này, nàng chỉ có thể nhịn xuống, lạnh lùng nói:
– Nam Hải Ma Vực ta làm sao vượt qua kiếp nạn này, không cần các hạ bình luận!
– Hắc, Huyễn tông chủ thật đúng là hoa hồng có gai, có hương vị…
Lão khỉ mắt xanh mắt điếc tai ngơ với lời nói phản kích của Huyễn Vũ Thiếp, lại quay sang đùa giỡn Huyễn Vũ Thiếp. Hắn đang muốn nói tiếp, bỗng nhiên trước mặt hắn bỗng hiện ra sóng nước, màu lam lóe lên.
Tiếng nói truyền vào tai tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên, tiếp theo, tươi cười trên mặt lão khỉ cứng lại.
Một hồi sau, mặt khỉ của tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên từ lam chuyển xanh, từ xanh chuyển lục, mắt hắn như phun ra lửa.
Trong tộc truyền đến tin tức, bốn canh giờ trước hoàng cung bộ tộc Bích Nhãn Hải Viên bị Lâm Minh đột kích, tổn thất bốn thân vương Mệnh Vẫn, hai mươi tướng quân Toàn Đan! Ngoài ra, còn có mấy chục võ giả Hậu Thiên kỳ Tiên Thiên kỳ bị dư sóng chiến đấu lan tới giết chết!
Trước khi Lâm Minh đi, cũng để lại một câu trên quảng trường hoàng cung bộ tộc Bích Nhãn Hải Viên, Một ngày giết mười người, biển sâu không lưu được!
Một câu để lại này, võ giả dưới Toàn Đan không thể đến gần.
– Khốn kiếp!
Tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên giận muốn lộn ruột, Lâm Minh đang uy hiếp hắn, chỉ cần một ngày hắn không về, một ngày Lâm Minh sẽ giết mười người!
Trước đó tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên cũng không ngờ tới, Lâm Minh lại đi tập kích bộ tộc Bích Nhãn Hải Viên bọn họ. Bộ tộc của bọn họ ở đáy biển sâu tám ngàn trượng, dưới độ sâu này, sức chiến đấu, tốc độ, lực lượng của võ giả loài người sẽ bị suy yếu rất nhiều, còn Bích Nhãn Hải Viên thì hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Lâm Minh lại không có ai cung cấp bí thuật tránh nước, hắn làm sao có thể một hơi giết bốn vị thân vương Mệnh Vẫn?
Bộ tộc Bích Nhãn Hải Viên, hoàng cung trong tộc chỉ để lại bốn thân vương Mệnh Vẫn, toàn quân bị diệt, nếu còn nhiều hơn, chỉ sợ cũng sẽ nằm lại ở đó! Cho dù Huyễn Vô Cực đi, nhiều lắm cũng chỉ ám sát một hai người, không có khả năng giết hết mọi người.
Rốt cuộc Lâm Minh dùng biện pháp gì, có thể toàn diệt người hắn muốn giết, làm cho đối phương muốn chạy trốn cũng không được?
– Tộc trưởng, có chuyện gì?
Tộc nhân Mệnh Vẫn tầng hai ở cạnh tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên lo lắng hỏi, rõ ràng vừa nãy tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên nhận được tin tức vô cùng tồi tệ. Kỳ thật hắn vừa hỏi, trong lòng đã có suy đoán, chỉ là muốn tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên chứng thực tình huống rốt cuộc tồi tệ tới mức nào.
Tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên căn bản không muốn nhiều lời, tâm tình hắn lúc này kém tới cực điểm, vốn Nam Hải Ma Vực chịu thảm Lâm Minh tàn sát, hắn còn có lòng dạ cười khi người gặp họa, nhưng đảo mắt lại tới phiên bộ tộc của mình.
Huyễn Vũ Thiếp thấy cảnh này, khóe miệng nhếch lên, nàng tâm trí hơn người, tự nhiên cũng đoán ra được tin tức của tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên nhận được.
Nàng như cười như không nhìn tộc trưởng Bích Nhãn Hải Viên, dùng giọng điệu “quan tâm” hỏi.
– Các hạ có chuyện gì thế, không lẽ trong tộc các hạ xảy ra chuyện gì?