Phạm La chỉ cảm thấy đây là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời gã, hai phút ngắn ngủi mà giống như đã qua mấy năm.
Gã ngoan ngoãn giúp Giang Ninh điền xong tất cả tin tức cần thiết, lại đóng dấu của mình lên đơn phê duyệt, cung kính đưa đến trước mặt Giang Ninh, sắc mặt trắng bệch nhưng chẳng dám nói một câu nào.
“Chỉ phê duyệt nhập cảnh cho một sản phẩm lại cần tới sáu người à?”
Giang Ninh nhíu mày. Trên tờ đơn, trước mắt chỉ có Phạm La là người đầu tiên đóng dấu, còn lại năm chỗ khác cần đóng dấu nữa.
Chỉ cần thiếu một cái, vậy chẳng khác nào tờ giấy vụn.
“Cái… cái này vốn phải do mấy phòng ban đồng thời phê duyệt, tôi đây… chỉ là một trong số đó.”
Hầu kết của Phạm La hoạt động.
Sáu gia tộc lớn, mỗi gia tộc có quyền khống chế phê duyệt ở một ban ngành. Bất kể là ai cũng phải qua được cửa ải này, bằng không cũng không dễ tiến vào thị trường phía bắc như vậy.
“Chỗ này là ai đóng dấu?”
Giang Ninh chỉ vào phía trên, một chỗ trống trong đó.
“Là, là Triệu Hải Phong”
“Bảo anh ta mang theo con dấu qua đây”
Giang Ninh thản nhiên nói.
Phạm La chỉ cảm thấy trong cổ họng của mình giống như bị đổ cát.
Giang Ninh muốn làm gì?
Bảo những người này chủ động qua đóng dấu cho hán à?
Hắn điên rồi!
Có thể gặp được bọn họ cũng là một vấn đề đấy. Còn muốn bảo bọn họ chủ động đi qua một chuyến, đóng dấu cho Lâm thị của hắn, xét duyệt vào đơn nhập cảnh của sản phẩm à?
Hắn chắc chắn là bị điên rồi!
“Có vấn đề gì sao?”
Giang Ninh liếc nhìn Phạm La.
“Bọn… bọn họ đều rất bận rộn…”
“Tôi còn bận rộn hơn.”
Giang Ninh khoát tay, lười nghe Phạm La nói nhảm. Đám chó đó sẽ bận sao? Thật sự cho rằng hắn không biết gì à: “Bảo tất cả bọn họ qua đóng dấu cho tôi, để tránh tôi tự tới cửa tìm bọn họ”
“Còn anh nữa, nếu không làm thỏa đáng chuyện này thì anh đừng bước chân ra khỏi văn phòng này!”
Phạm La làm sao còn dám nói gì nữa.
Vẻ mặt gã buồn bã như đưa đám, đi tới trước bàn làm việc và gọi điện thoại cho năm người khác.
“Các anh tới văn phòng của tôi, mang theo con dấu của anh nữa, có chuyện quan trọng.”
Gã không dám nói là có một vị ác ma kh ủng bố đang ngồi ở đây!
Nếu bằng bọn họ không dám tới, cả đời này của mình cũng mong ra khỏi văn phòng này.
“Có vụ làm ăn lớn à? Đối phương đồng ý cho bảy mươi phần trăm lợi nhuận sao?”
Trong cuộc điện thoại đầu tiên truyền đến sự hưng ăn: “Nếu còn chưa đồng ý, tôi cũng lười đi một Bảy mươi phần trăm lợi nhuận, sáu gia tộc lớn mỗi nhà sẽ được hưởng mười phần trăm, còn lại mười phần trăm dành cho đám cấp dưới.
Sếp ăn thịt thì cấp dưới tất nhiên cũng phải được uống chút canh chứ.
“Anh qua đây sẽ biết.”
Phạm La ậm ừ gọi xong năm cuộc điện thoại lại đứng ở trước mặt Giang Ninh không dám phát ra một tiếng động nào.
Cửa văn phòng rất nhanh được mở ra, một người đàn ông trung tuổi mặc bộ vest và đi giày da, đeo kính mắt đẩy cửa bước vào.
Vừa vào, ông ta lại thấy Phạm La đứng ở đó giống như một khúc gỗ, mà Giang Ninh ngồi trên sô pha đang ngẩng đầu nhìn ông ta.