Đối với Trương Thác mà nói thì chuyến đi này vừa là dày vò vừa là một loại hưởng thụ.
Hương thơm của cô gái mang theo một cảm giác trong sáng, ngượng ngùng ngọt ngào đánh thẳng vào người Trương Thác.
Anh vô ý thức cúi đầu nhìn thoáng qua, từ góc độ của anh có thể nhìn thấy thứ gì đó trong cổ áo của Thu Vân.
Bốn mươi phút trôi qua, cuối cùng xe buýt cũng đã tới trạm.
Sau khi xuống xe thì gương mặt của Thu Vân vẫn luôn đỏ bừng lên. Ngay lúc nấy, cô có thể cảm nhận được sự khác lạ ở đằng sau lưng.
Trương Thác đi xuống xe, anh ngồi ở trạm chờ một lúc, cảm giác bình thường hơn nhiều thì mới đứng dậy.
“Thác, cháu yếu thế, mới đi xe một chút như thế mà đã say rồi” Mẹ của Thu Vân mở miệng rồi nói.
Trương Thác nở một nụ cười đắng chát rồi nhìn về phía Thu Vân.
Cô ấy ngượng ngùng mà cúi thấp đầu xuống, quay người sang chỗ khác không nhìn vào Trương Thác nữa.
Nhưng anh vừa nhìn thấy bóng lưng nổi bật kia thì lại nghĩ tới cảnh tượng trên xe buýt. Trương Thác vội vàng lắc đâu rồi hít sâu một hơi, không được suy nghĩ thêm nữa, nếu không sẽ xảy ra chuyện.
Khách sạn Thế Kim Thành bao gồm cả phòng nghỉ, nghỉ dưỡng, giải trí, ăn uống. Là một khách sạn vô cùng lớn, cho dù ở Sơn Thành thì cũng là số một số hai.
Ngẩng đầu lên cũng không thể thấy được tầng cao nhất của nó, trang trí xa hoa, bãi đỗ xe hiện đại, cửa chính thiếp vàng, đều thể hiện trình độ xa hoa của khách sạn này.
Mẹ của Thu Vân đi vào khách sạn Thế Kim Thành, tốc độ đi cũng chậm hơn rất nhiều. Khi bà ấy nhìn thấy khách sạn cao cấp như thế này thì luôn có một cảm giác e ngại, cảm thấy mình không hợp với nơi đây.
Ba người vừa mới đi tới cửa, đang chuẩn bị vào thì thấy một chiếc BMW thắng gấp rồi dừng trước cửa khách sạn.
Cửa xe được mở ra, một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi bước xuống xe một cách ngạo nghẽ, sau đó tiện tay ném chìa khóa cho bảo vệ trước cửa.
Bà ta mặc một chiếc váy đỏ chót, trên tay mang một cái đồng hồ vàng trị giá gần sáu mươi triệu, cổ đeo một đống dây chuyền trân châu, như nhà giàu mới nổi.