Nguyễn Hạo Thần vốn cho rằng hai tin nhắn đó là do Đường Bách Khiêm gửi, có lẽ lúc đó Tào Du bị ép buộc, không thể chống đối, nhưng nếu Tào Du đã rời đi, vậy có nghĩa là Đường Bách Khiêm cũng đã đi rồi.
Anh cho rằng nếu Đường Bách Khiêm đã rời đi, Tào du chắc chắn sẽ gọi điện nói rõ với anh.
Nhưng anh vẫn không nhận được cuộc gọi nào từ Tào Du, mà bây giờ anh ta vẫn đang lái xe đi về hướng đông?
Nguyễn Hạo Thần híp mắt, anh vừa chạy vừa gọi điện thoại cho cậu năm Tào, bây giờ chỉ có Tào Du mới có thể nói rõ mọi chuyện cho anh biết.
Tào Du đang lái xe trông thấy tên người gọi đến thì mí mắt giật liên hồi.
Anh không muốn lừa anh ba đâu, thật sự không muốn mà.
Nhưng anh cũng không thể làm trái lời của ông Lỗ được, hơn nữa, sau khi Đường Bách Khiêm rời đi, ông Lỗ lại gọi tới một cuộc nữa dặn dò anh nhất định phải nghe theo Đường Bách Khiêm, bảo anh phải làm theo những gì mà Đường Bách Khiêm dặn.
Ông Lỗ còn nói lần này Đường Bách Khiêm được cấp trên mời đến để giải quyết một vụ án bí mật cách đây vài năm.
Ông Lỗ nhắc đến vụ án bí mật lại gợi cho anh nhớ đến chuyện của năm năm trước, lúc ấy đã chết rất nhiều người, bao năm trôi qua vẫn không thể phá án.
Thế nên Tào Đình không dám sơ ý.
“Anh ba.” Cậu năm Tào thở ra một hơi rồi ấn nhận điện thoại.
“Chuyện gì vậy?” Nguyễn Hạo Thần là người thông minh, anh cũng nhận ra chuyện này có gì đó không ổn.
“Anh ba, em đang đi theo bọn họ đây, anh mau tới đi.” Cậu năm Tào cố hết sức để khiến giọng nói của mình nghe có vẻ bình tĩnh, không có gì khác thường.
Nhưng lúc này, chiếc xe đằng sau bỗng bóp còi liên tiếp, có lẽ là do anh nhận điện thoại nên đã đi chậm lại.