Ngươi hiểu gì, hiểu lầm a!
Băng Tâm Trúc muốn khóc không có nước mắt, sự tình thật sự không phải như vậy, nàng và Chu Hằng thật sự không có gì!
– Thánh nữ đại nhân, không xong rồi, Thánh nữ đại nhân! Đúng vào lúc này, một nữ nhân áo đỏ vội vã chạy vào, thở hổn hển nói: – Mọi người đều đang nói, nói…
– Nói cái gì? Băng Tú Lan tò mò chen vào hỏi.
– Ồ, nhị tiểu thư, ngài thật sự đã trở lại? Nữ nhân áo đỏ sợ nhảy dựng.
– Làm sao, bổn tiểu thư không thể trở về?
Băng Tú Lan bất mãn nói.
– Đương nhiên có thể! Nữ nhân áo đỏ vội vàng nói, nhưng nàng hơi chần chờ nhìn Băng Tâm Trúc một cái, mới nói: – Mọi người đều đang nói, Thánh nữ đại nhân đã có hôn phu!
Phốc!
Băng Tâm Trúc lập tức trước mắt tối sầm, suýt nữa từ trên hoa sen ngã xuống, một búng máu đều có thể phun ra.
Đã mọi người đều biết rồi?
– Đúng vậy. Hôn phu của tỷ tỷ ta chính là tỷ phu của bổn tiểu thư, cũng chính là hắn! Băng Tú Lan thân thiết khoác tay Chu Hằng, không hề kiêng kỵ: – Giới thiệu với ngươi, hắn gọi Chu Hằng, tuy rằng thực lực tạm thời còn không bằng tỷ tỷ, nhưng hắn còn có một thân phận khác, chính là Dược sư thập tinh. Thế nào?
– Dược… Dược sư thập tinh? Nữ nhân áo đỏ sợ nhảy dựng, chợt phản ứng lại, cả kinh kêu lên: – Thánh Dược sư Chu Hằng đại nhân!
– Không sai, chính là tỷ phu ta! Băng Tú Lan đắc ý dạt dào. Nàng vốn là hậu trường cứng rắn, hiện tại lại dựa vào một Thánh Dược sư, về sau ở Tuyệt Tiên Thành hoàn toàn có thể đi ngang.
– Không nên nói bậy! Băng Tâm Trúc vội nói. Cô em gái này thật sự là luôn cho nàng thêm phiền. Tuy nhiên, nam nhân trước mặt này không ngờ chính là Thánh Dược sư Chu Hằng gần nhất lan truyền ầm ĩ, thật sự là không nghĩ đến!
Hơn nữa, thực lực của hắn… Nhật Diệu Đế!
Quá đáng sợ!
Lúc trước chỉ là Nhật Diệu Vương, nhưng hiện tại mới qua bao lâu, hắn lại đã là Nhật Diệu Đế? Loại tốc độ tu vi tinh tiến này ngay cả nàng đều nhìn theo không kịp!
– Lần trước đánh một trận thật không đã ghiền, có dám cùng ta tái chiến một hồi? Chu Hằng hướng về Băng Tâm Trúc khiêu chiến.
– Ngươi đây là đang tự chuốc lấy đau khổ sao? Như ngươi mong muốn! Băng Tâm Trúc lạnh nhạt nói.
Nàng là người giữ lời hứa, lúc trước đáp ứng Chu Hằng trong vòng 10 năm không tìm hắn phiền toái, nhưng hiện tại Chu Hằng chủ động khiêu chiến nàng, xem như là tự mình đưa tới cửa! Tuy nhiên, thân phận Dược sư thập tinh quá nặng, nàng không có khả năng nhân cơ hội này giết chết hắn, nhưng đánh cho hắn biết hoa vì sao đỏ như vậy lại hoàn toàn không có vấn đề.
– Tỷ phu, ta ủng hộ ngươi về mặt tinh thần, đánh thắng tỷ tỷ lập tức khiêng nàng về động phòng! Băng Tú Lan ở một bên phất cờ cổ vũ Chu Hằng.
Nha đầu tay ngoặt ra ngoài này!
Băng Tâm Trúc tức chết, tỷ tỷ như nàng không sánh bằng một người ngoài?
– Đi Diễn Võ Trường!
Nơi này trồng nhiều linh thảo như vậy, tự nhiên không có khả năng đánh ở đây. Mà Thái Nhất Giáo là một phái lớn, làm sao có thể không có địa phương cho người luận bàn?
Bốn người Chu Hằng rất nhanh liền tới một quảng trường thật lớn. Nơi này có trận pháp bảo hộ, mặc bên trong đánh cho trời đất u ám cũng không thể tạo thành mảy may phá hoại. Trừ phi cấp bậc lực lượng vượt qua cực hạn của trận pháp.
Nhưng trận pháp ở nơi này là năm xưa đại năng siêu Sáng Thế Đế của Thái Nhất Giáo bố trí, lại trải qua vô số năm gia cố, cho dù siêu Sáng Thế Đế trong lúc nhất thời đều không có khả năng đánh phá, phòng ngự vững chắc có thể nghĩ mà biết.
Biết được Thánh nữ đai nhân muốn quyết đấu với người, lập tức hấp dẫn người phụ cận tới xem cuộc chiến. Mà lập tức lại có lời đồn, nói người quyết đấu với Thánh nữ chính là vị hôn phu của nàng!
Tin tức truyền ra, người tới xem tự nhiên càng ngày càng nhiều, gần như chật kín toàn bộ quảng trường.
Chu Hằng và Băng Tâm Trúc đứng đối diện nhau ở giữa quảng trường.
– Ta là Thăng Hoa Vương, ngươi chỉ là Nhật Diệu Đế, ta thắng không vinh quang, liền đem lực lượng ép đến cảnh giới tương đồng ngươi! Băng Tâm Trúc lạnh nhạt nói.
– Không cần! Chu Hằng lắc đầu, hai đấm chạm nhau: – Nếu không ngươi tất bại!
– Cuồng ngạo! Băng Tâm Trúc mày liễu nhướng lên, lời nói của Chu Hằng có chút đâm chọc kiêu ngạo của nàng.
– Ha ha, đánh rồi ngươi sẽ biết! Chu Hằng tay phải run lên, hắc kiếm đã tế ra. Trên quyền trái thì ngưng tụ ra 123 mảnh vỡ phù văn. Hắn không hề dám khinh thường nữ nhân trước mặt này.
Cùng cấp đánh một trận, hắn không sợ bất luận kẻ nào, nhưng đối phương là Thăng Hoa Vương, hơn nữa còn là Thăng Hoa Vương đánh xuyên vách ngăn cảnh giới, chỉ riêng lực lượng là có thể sánh với Thăng Hoa Hoàng, nghiền ép hắn không biết bao nhiêu lần.
Nơi này lại không giống Ngự Long Điện, có trận pháp áp chế tu vi, hắn phải toàn lực ứng phó.
Băng Tâm Trúc cười thản nhiên, tay ngọc giơ lên, một đóa sen đỏ lập tức mở ra, hướng về phía Chu Hằng thổi quét mà đi.
Bùng!
Chu Hằng kiếm quyền cùng động, lực lượng 21 vầng mặt trời trắng ở trong cơ thể ầm ầm chấn động, nhưng Huyết Hà Thiên Kinh có hiệu quả che giấu hơi thở, vầng mặt trời của hắn cũng không lộ ra.
Băng Tâm Trúc lộ ra một vẻ kinh ngạc, lực lượng của đối phương cường đại đến có chút quá đáng!
Rõ ràng chỉ là Nhật Diệu Đế, làm sao lực lượng so với Thăng Hoa Vương 2 tướng còn vượt qua một đoạn? Nàng năm đó khi đột phá Thăng Hoa Vương cũng chỉ là Nhật Diệu Vương 15 vầng mặt trời, còn chưa đủ để đánh xuyên vách ngăn cảnh giới. Nhưng chuyện nàng không làm được lại bị người khác làm được!
Đối với nàng vô cùng kiêu ngạo mà nói, đây là một đả kích thật lớn!
Tên này đến tột cùng có được bao nhiêu vầng mặt trời?
Băng Tâm Trúc áp chế lực lượng của mình đến trình độ Thăng Hoa Vương 3 tướng, cùng Chu Hằng triển khai đối công. Nàng tu luyện một bộ Thiên Kinh khác, chiến lực đồng dạng đáng sợ! Nhưng Chu Hằng ngay cả hắc kiếm đều tế ra, dưới lực lượng tương đồng, ai có thể là đối thủ của hắn?
Hoặc là đề cao lực lượng, hoặc là… Keng một tiếng, Băng Tâm Trúc tế ra Tiên khí của nàng, đồng dạng là một thanh tiên kiếm, thanh lạnh như nước.
Keng! Keng! Keng! Keng!
Hai người triển khai đại chiến. Hắc kiếm tuy rằng không hề có uy lực đặc dị, nhưng bản thân lại vô cùng cứng rắn, kiếm khí thổi quét, bất kỳ linh lực phòng ngự ở trước mặt nó đều như thùng rỗng kêu to, vô cùng khủng bố!
Tiên kiếm của Băng Tâm Trúc thì ít nhất là cấp bậc Sáng Thế Vương, tuy rằng bị hạn chế bởi lực lượng của nàng không thể hoàn toàn phát huy, lại đủ để cứng đối cứng với hắc kiếm mà không tổn thương.
Tiên kiếm đấu tiên kiếm, Thiên Kinh đấu Thiên Kinh. Hai người chiến đến không phân thắng bại.