“Hoa Nhã, cậu ấy nói thật không vậy?”, Trần Hân Như kinh ngạc hỏi.
Tống Hoa Nhã khẽ gật đầu.
Đám người kia mới biết cô ta thực sự bị đuổi đi.
Mấy người bạn vốn còn câu nệ trước mặt Tống Hoa Nhã đều mừng thầm.
“Mình nói rồi mà, lúc trước Hoa Nhã toàn mặc hàng hiệu, sao bây giờ lại ăn mặc tầm thường như vậy.
Chắc là bị đuổi khỏi gia tộc nên hết tiền hả?”
Một cô gái lên tiếng châm chọc.
“Hoa Nhã, không phải cậu gả cho một kẻ nghèo rách mồng tơi nên mới bị đuổi khỏi gia tộc đấy chứ?”, Thượng Hiểu Hà cười híp mắt hỏi, giọng điệu tràn đầy trêu tức.
Lúc nói chuyện còn khinh thường liếc nhìn Dương Thanh.
Trước giờ Dương Thanh vẫn mặc rất giản dị, thoạt nhìn chỉ toàn đồ vỉa hè nhưng người biết nhìn hàng nhất định sẽ nhìn ra được, đồ anh mặc toàn hàng chế tác thủ công, vật liệu đều vô cùng quý giá, chỉ người trong Hoàng gia nước ngoài mới có tư cách dùng.
Một bộ quần áo của anh có thể tương đương với số tiền một người bình thường chi tiêu cả đời.
Nhưng những người trước mắt không có ai hiểu biết, đều cho rằng Dương Thanh toàn mặc hàng vỉa hè.
Dương Tùng phối hợp nói: “Hoa Nhã là nữ thần của đám con trai bọn mình.
Chỉ cần cậu ấy muốn, mình có thể lập tức cưới cậu ấy.
“Mình cũng muốn cưới mà không lắm tiền như Dương Tùng, làm sao bây giờ?”
“Không có tiền thì thôi đi!”
“Ai biết được? Nhỡ đâu Hoa Nhã thích người nghèo, cậu có kém đến đâu cũng hơn chồng cậu ấy mà!”
“Ha ha ha…”.
Truyện Nữ Cường
Đám người bật cười nghiêng ngả.
Đến cả Trần Hân Như vừa nãy nhiệt tình với Tống Hoa Nhã cũng từ bỏ nói giúp cô ta, còn ra vẻ muốn tốt cho cô ta: “Hoa Nhã à, tuy lời mọi người nói hơi khó nghe nhưng mình thấy bọn họ nói không sai.
Gả cho người đàn ông tốt mới có thể sống hạnh phúc”.
“Đủ rồi!”
Tống Hoa Nhã nổi giận, hai mắt đỏ bừng quát lên: “Chuyện của tôi không đến lượt các người khoa tay múa chân.
Các người coi thường vợ chồng tôi thì không cần tụ họp gì nữa!”
“Chồng ơi, mình đi thôi!”
Tống Hoa Nhã kéo tay Dương Thanh định rời đi.
– —————————.