Sắc mặt Đường Hồi Tuyết lập tức thay đổi, vô cùng kinh hãi.
Vợ chồng Đường Tùng cũng giật mình.
Nhưng Đường Tông Hào ngược lại không cho là có chuyện gì, vội vàng đồng ý: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Tối nay chúng tôi sẽ mở tiệc tại nhà, nếu Hàn thiếu gia hạ cô tới uống một lý thì tôi nhất định bảo Tiểu Tuyết chân thành xin lỗi ngài!”
Bây giờ Đường Hôi Tuyệt này đã là vật ở trong túi của anh ta.
“Con điếm thối tha, chờ ông đây chịch mày rồi thì xem mày có dám lên mặt với ông đây nữa không!”
Hàn Thiên khit mũi, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần như tuyệt vọng của Đường Hồi Tuyết.
Đúng lúc này!
Một bóng người vội vã bước vào.
Mọi người đều nhìn sang.
“Ây? Đây chẳng phải là giám đốc Chu sao? Sao ông lại quay lại thế?” Đường Tiểu Thạch cười lớn nói.
Bây giờ nhà họ Đường đã ngòi cùng hội cùng thuyền với Hàn Thiên, Đường Tiểu Thạch cũng không còn sợ người của Dương Hoa nữa.
Nhưng giám đốc Chu lại không thèm để ý tới Đường Tiểu Thạch mà nhìn chằm chằm vào Hàn Thiên, tháp giọng nói: “Hàn thiếu gia, giám đốc Lâm của chúng tôi có lời mời!”
*Giám đốc Lâm? Lâm Thích Tổ sao? Nói với cậu ta là ông đây không rảnh!” Hàn Thiên gắp một miếng thức ăn định bỏ vào miệng.
Giám đốc Chu lắc đầu, vô cùng nghiêm túc nói.
“Không phải là Lâm Thích Tổ, là Lâm thần y của Dương Hoa chúng tôi!”
Ngay khi giám độc Chu vừa nói dứt lời, đũa thức ăn mà Hàn Thiên vừa đưa lên miệng lập tức dừng lại.
Anh ta quay đầu lại, không thể tin nổi nhìn giám đốc Chu.