“Cậu xem công việc của chúng tôi đi.Cậu biết một ngày.
chúng tôi phải xử lý bao nhiêu việc không? Theo cậu thấy chỉ là chuyện ký tên, nhưng các người chỉ có một nhà, chúng tôi lại phải liên hệ với bao nhiêu nhà chứ?”
“Cho dù Lâm thị của cậu có thể làm tốt những thủ tục khác, bên phía tôi cũng có cả đám người cần được phê duyệt đấy. Cậu phải xếp hàng chờ thôi, chỗ chúng tôi không có quyền lợi đặc biệt, tất cả đều làm dựa theo quy tác: Phạm La lắc đầu, vẻ mặt không vui: “Nếu cậu nói đã hiểu rõ quy trình thủ tục, vậy tạm thời cứ đi làm các thủ tục khác đi, thủ tục đầy đủ hết, bên phía tôi tất nhiên có thể xử lý. Nếu không đủ thủ tục thì xin lỗi, tôi không làm được”
“Chủ nhiệm Phạm…”
“Tôi còn có việc bận, xin mời.”
Không đợi Lý Đông nói, Phạm La ra lệnh đuổi khách thẳng, vẻ mặt lạnh lùng nói.
Trong lòng Lý Đông thầm mắng, nếu bây giờ mình đồng ý, chấp nhận cho bọn họ bảy mươi phần trăm lợi nhuận, sợ rằng không cần đến một giờ thì tất cả thủ tục này đều sẽ được làm xong rồi.
Đám sâu mọt này!
Đừng nói là bảy mươi phần trăm lợi nhuận, cho dù là mười phần trăm, bọn họ cũng không có tư cách đòi đâu.
Đây vốn là công việc của bọn họ, bọn họ cứ kéo dài mãi, những doanh nghiệp bị kéo dài thời gian lại không thể không cúi đầu, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.
Mà mất đi quá nhiều lợi nhuận, doanh nghiệp còn có thể sống được sao?
Cuối cùng chỉ có thể kết thúc trong buồn bã mà rời khỏi thị trường phía bắc, thị trường phương bắc khổng lồ này vẫn do đám người gia tộc lớn của bọn họ khống chế.
Những người khác đều biết lại không có cách nào, hoặc.
là nhịn, hoặc là cút.
Thấy Lý Đông tức giận rời đi, Phạm La lại hừ một tiếng rồi ngồi lại ghế, cười với vẻ xem thường nói: “Lâm thị à?
Đổi lại thành trước đây, bảy mươi phần trăm lợi nhuận thì có thể làm được. Nhưng bây giờ có quá nhiều người không muốn để cho các người tiến vào”
“Hơn nữa, các người còn không hiểu chuyện như thế, muốn nhận được công văn phê duyệt à, cứ từ từ mà chờ đi, chỉ cần các người chờ được.”
Trong cả thành phố Giới Bắc, Phạm La gã chỉ người làm công, nhân viên tiếp đón đối ngoại mà thôi, nhưng nếu thậm chí chẳng qua được cửa của gã còn muốn qua được những cửa khác à?
Vào phòng làm việc của mình mà chẳng mang theo quà cáp gì, còn dám nói chuyện với mình bằng giọng điệu như vậy.
Vậy còn thương lượng à?
Không thương lượng!
Phạm La dựa vào ghế và híp mát lại, thản nhiên nói: “Người làm chuyện buôn bán lại không hiểu chuyện như thế thì sự nghiệp không thể làm được dài lâu đâu, ha ha”