“Được” Trương Thác đồng ý, đi đến quầy thu ngân của bệnh viện nói, “Vậy trước tiên trả sáu triệu đi đã”
Trương Thác nói xong, đem tiền bỏ vào.
Nhân viên thu ngân lấy máy POS hóa đơn đưa cho Trương Thác, bảo anh ký tên.
Trương Thác loạt xoạt viết lên mấy nét, rồi đưa hóa đơn cho thu ngân.
Lúc thu ngân nhìn hóa đơn, trong ánh mắt không tránh khỏi ngạc.
Ở trên hóa đơn, có viết mấy chữ.
“Quẹt thêm một tỷ bảy đi, đừng để cho dì và cô bé kia biết”
Nhân viên thu ngân nhìn Trương Thác, anh thấy thu ngân nhìn liền nở nụ cười.
Trong lòng nhân viên thu ngân thầm than, loại hành vi lén lút giúp người, không cần hồi báo này, còn tồn tại thật sao, nhìn tướng mạo cô bé bên kia, chỉ sợ sẽ làm cho người khác sinh ra ý đồ xấu, nhưng nhìn người đàn ông trước mặt, một chút tạp niệm đều không có, đổi lại là người thích khoe mẽ, quẹt một tỷ bảy chỉ sợ đã muốn cho toàn thế giới biết.
Con số một tỷ bảy này, cũng là số tiền mà Trương Thác đã suy tính, anh không quẹt quá nhiều, sợ Thu Vân không tiếp.
nhận được, dù sao anh không ở Sơn Thành lâu được, không muốn sau khi mình đi, cô bé lại tiếp tục đáng thương như thế kia.
Trương Thác nhớ lại ngày ấy khi đang quản chế ở bệnh viện Châu Xuyên thì nhìn thấy, Thu Vân dùng thân thể nhỏ bé đỡ cha lên taxi, sự kiên nghị trên khuôn mặt không còn nữa, khiến người khác thấy mà đau lòng.
Sau khi Trương Thác sắp xếp xong cho bố của Thu Vân thì đã bốn giờ chiều.
Lần này anh tới trùng hợp gặp được chuyện phòng khám mà thôi, mục đích quan trọng nhất của anh vẫn là hỏi thăm chuyện liên quan tới người bác sĩ lừa đảo kia.
Trương Thác ngồi trong phòng bệnh rồi hỏi mẹ của Thu Vân chuyện bị lừa ba tỷ kia.
Mẹ của Thu Vân lắc đầu rồi thở dài một cách tiếc nuối: “Có trách thì trách tôi quá ngu, quá tin tưởng vào người khác”
