Tùy tâm mà trị chính là tùy tâm tình mà thôi, có nghĩa là đệ tử của Tuyệt Hồn cốc khám bệnh, thích thì chữa không thích thì thôi.
Nói một cách đơn giản là tùy tâm trạng.
Có thấy ngang tàng không?
Chính là ngang tàng như thế đấy!
“Để ta gặp tiểu thư nhà ngươi.”
Người của ông ta canh giữ trước sau, làm sao nàng có thể ra ngoài chứ? Nhất định là nàng kiếm cớ.
“Xin lỗi Bạch lão gia, tiểu thư thực sự không có ở đây.”
Có trời mới biết tiểu thư nhà nàng đi tới chỗ nào rồi, nàng chỉ là ra ngoài nói vài câu với Lưu Phong chớp mắt một cái quay trở về tiểu thư nhà nàng đã không thấy tăm hơi đâu cả.
Nàng phải làm sao đây? Đương nhiên là chỉ có thể mạnh mẽ bình tĩnh, không thể để cho đám người kia biết nàng không biết tiểu thư đi đâu, chẳng chuyên nghiệp tí nào.
“Ngày hôm nay, ta nhất định phải gặp được nàng ấy, nàng ấy thân là thầy thuốc lẽ nào không có một chút tấm lòng của thầy thuốc sao?”
Bạch lão gia hết sức kích động, chuẩn bị mạnh mẽ xông cửa vào.
Lưu Phong lần thứ hai rút ra vũ khí đã thu lại.
“Ôi, nhờ một chút, làm phiền cho đi nhờ một chút.”
“Ở đây tạm thời không đi qua được.”
“Vì sao không được?”
“Không được là không được.”
“Hừ, các ngươi mua cả cái khách điếm này đấy à? Dựa vào cái gì không cho ta đi qua, với lại các ngươi chặn cửa phòng ta làm gì? Chuẩn bị cướp sao?”
Mang nhiều người vậy muốn ra oai phủ đầu à.
Nham hiểm.
May mà phòng trẫm không có trữ thức ăn.
“Tiểu thư.”
Hồi Tuyết kích động kêu một tiếng, lại bình tĩnh trở lại: “Người đã về.”
Mọi người theo bản năng quay đầu lại nhìn về nơi phát ra tiếng nói, người phía sau lục đục nhường đường, cuối lối đi một nữ nhân váy đỏ đang đứng mỉm cười nhìn bọn họ.
Ánh sáng mờ nhạt phía sau chiếu trên người nàng, tạo thành một vòng ánh sáng ấm áp, bao phủ thân thể của nàng.
“Là cô sao!”
Bạch lão gia từng gặp mặt nguyên chủ ở Bạch gia, nhưng không hề có tiếp xúc, lúc này thấy MinhThù liền trợn to mắt:
“Cô là người của Tuyệt Hồn cốc?”
Minh Thù nhấc chân đi vào, tay áo đỏ rực theo giọng của nàng vung lên:
“Ta không phải người của Tuyệt Hồn cốc, thì chẳng lẽ là Bạch lão gia sao?”
“Cô quen biết với con gái của ta sao?”
Bạch phụ đột nhiên kích động, ông thấy nàng ở chỗ của Bạch Yên Nhiên, Yên Nhiên lại quen người của Tuyệt Hồn cốc thật tốt quá. Bạch Phụ bình tĩnh lại tâm trạng đang kích động:
“Nếu đã là người quen với Yên Nhiên, Bạch mỗ xin nói thẳng. Yên Nhiên bị chút kích động không biết cô nương có thể đến xem bệnh cho Yên Nhiên không?”
Người của Tiêu gia nghe vậy đều thay đổi sắc mặt cố gắng tiến lên nói.
Nhưng Minh Thù cũng không cho bọn họ cơ hội nói chuyện, nụ cười hiền hòa vô hại đi qua hàng người, đứng trước mặt cách Bạch lão gia năm mét:
“Ta phát hiện ra một việc.”
Bạch lão gia lòng đầy nghi vấn: “Chuyện gì?”
“Bạch gia các ngươi có phải có năng lực đặc biệt hạng nhất không?”
Bạch phụ càng nghi hoặc, đây là ý gì?
Minh Thù tiếp tục đi về phía trước, sau khi quay về bên người Hồi Tuyết mới mỉm cười:
“Đều tự cho mình là đúng.”
Bạch phụ: “…”
“Còn nữa ta không ăn thịt người…”
Minh Thù ho khan một cái, ánh mắt quái dị của Bạch lão gia nhìn theo nụ cười không thay đổi:
“Ta và con gái của ông có quen biết sao? Rất thân thiết sao? Hay là nàng ta đẹp như thần tiên cần ta đi thắp hương cúng tế, cho nên ta phải đi xem?”
Bạch Yên Nhiên càng hận nàng mới tốt, nàng còn đến chữa bệnh cho Bạch Yên Nhiên, trừ khi đói đến điên rồi.
[Ký chủ người nên đến thăm Bạch Yên Nhiên đi, sau đó thì làm thế này, thế này càng khiến cô ta hận người hơn, là có thể sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi.]Trong lòng Minh Thù lặng lẽ chán ghét, thao tác khiến người ta khó chịu thật là đủ lắm rồi.
Hài Hòa Hiệu đại nhân phiền ngươi mỗi khi làm chuyện gì, thì úp mặt vào tường nhẩm tên của ngươi mười phút, ngươi không làm thất vọng tên của ngươi sao?
Trẫm đây không phải là cái loại nghe dụ dỗ vài câu là sẽ thỏa hiệp làm theo đâu?
[Nhiệm vụ của chúng ta chính là thu thập giá trị thù hận, thủ đoạn gì cũng không quan trọng. Hơn nữa Bạch Yên Nhiên cũng không phải người tốt lành gì, người suy nghĩ đi, nếu như không phải do nàng ta thì nguyên chủ sẽ rơi vào tình cảnh kia sao? Đương nhiên, tôi cũng chỉ là cung cấp phương án dễ dàng nhất thu giá trị thù hận cho cô thôi, cô quyết định thế nào tôi không có quyền can thiệp.]Hài Hòa hiệu chỉ hứng thú với giá trị thù hận, những thứ khác không đáng khiến nó phải để tâm.