Y đột nhiên im bặt, nhạy bén phát giác có gì đó không đúng.
Mùi tin tức tố omega trên người Đường Cửu thực sự quá nồng, nếu chỉ tiếp xúc bình thường thì không thể bám mùi tin tức tố rõ ràng đến thế, Thẩm Dịch còn tưởng Đường Cửu bị omega trơ trẽn nào đó bám dính, nhưng ngửi kỹ mới phát hiện tin tức tố này tỏa ra từ chính cơ thể hắn!
Giờ khắc này ngay cả Thẩm Dịch cũng không khống chế nổi ánh mắt khiếp sợ của mình: “Anh —— Anh là omega sao!?”
“Biết còn hỏi.” Đường Cửu khó nhọc nói, dù sao bị Thẩm Dịch phát hiện thân phận vẫn tốt hơn bị những bạn học khác phát hiện, “Này, giờ không phải lúc kinh ngạc đâu. Có thuốc ức chế không? Mau cho anh một liều đi.”
Mặc dù không thấy rõ sắc mặt đỏ ửng của Đường Cửu nhưng nghe giọng cũng biết giờ hắn đang rất khó chịu. Thẩm Dịch lấy lại tinh thần rồi vội nói: “Giờ em đi lấy ngay đây, anh nhớ khóa chặt cửa, ngoài em ra ai gõ cửa cũng không được mở nghe chưa!?”
Đường Cửu ỉu xìu ừ một tiếng, Thẩm Dịch nhìn hắn rồi lập tức chạy nhanh ra ngoài.
Chuông tan học vang lên, Đường Cửu khóa chặt cửa lớn đóng kín cửa sổ không để tin tức tố của mình lọt ra. May mà tầng trệt chỉ toàn văn phòng và nhà kho nên học sinh lui tới không nhiều, Đường Cửu đợi chưa đầy năm phút Thẩm Dịch đã trở lại.
Trong tay y xách theo túi nhựa, sau khi vào phòng lại khóa chặt cửa, để tránh bị phát hiện trong phòng có người nên vẫn không bật đèn. Thấy trên bàn bày đầy tài liệu, Thẩm Dịch tiện tay lấy tờ báo trải xuống sàn rồi dìu Đường Cửu bủn rủn ngồi dựa vào tường, sau đó lấy thuốc ức chế trong túi ra tiêm cho hắn.
Chờ một lát thuốc ức chế mới có tác dụng, Đường Cửu vẫn thấy vừa nóng vừa ngộp nên phẩy tay quạt cho mình: “Anh bị gì thế nhỉ? Chắc không phải bị suyễn đấy chứ?”
Thẩm Dịch bị hắn làm cho tức quá hóa cười: “Ngay cả mình đến kỳ mà anh cũng không biết nữa à?”
Đường Cửu đang quạt chợt run tay: “Đến…… đến kỳ!?”
“Kỳ phát tình đấy.” Thẩm Dịch lấy tờ giấy xếp lại rồi ngồi cạnh Đường Cửu quạt cho hắn, “Anh là omega mà sau khi phân hoá chưa từng gặp tình huống này sao?”
Đường Cửu nhớ lại thì đúng là không có thật.
Từ lớp 10 phân hoá đến giờ thân thể Thẩm Kỳ Phong chưa từng xuất hiện bất thường. Có lẽ từ nhỏ đến lớn thể chất hắn mạnh, cũng có thể vì dùng thuốc ức chế quá nhiều nên hai năm qua luôn kìm nén phát tình, gần đây mới đột ngột bộc phát.
Đường Cửu tưởng Thẩm Dịch sẽ hỏi hắn tại sao phải giả làm alpha, nhưng đối phương lại hỏi một vấn đề khác: “Nếu lúc nãy không gặp em thì anh định làm thế nào?”
Đường Cửu ăn ngay nói thật: “Ra ngoài trường mua thuốc ức chế chứ sao nữa.”
“Ra ngoài mua thuốc ức chế.” Thẩm Dịch lạnh lùng lặp lại câu nói của Đường Cửu, thanh âm lạnh như băng, “Cứ thế đem thân đầy mùi tin tức tố chạy ra đường, anh muốn gạ chịch đấy à?”
Đường Cửu nghẹn họng nhìn trân trối, nhất thời tưởng tai mình có vấn đề.
Đây…… Đây là lời của omega ngoan hiền kia nói sao!?
Nhưng vẫn chưa hết, trong bóng tối Thẩm Dịch đột nhiên nhổm dậy đè mạnh Đường Cửu vào tường khiến lưng hắn đau nhói: “Anh có thể suy nghĩ trước khi làm được không? Chẳng lẽ anh không biết đi ra ngoài trong tình huống này nguy hiểm cỡ nào à!?—— Im ngay, em biết anh muốn nói mình lợi hại, nhưng với tình trạng anh bây giờ cứ cho là đánh thắng được một đứa có ý đồ xấu đi, nhưng có thể thắng được bốn năm đứa hay nhiều hơn không!?”
“Nếu anh gặp chuyện gì thì em phải làm sao!?”
Đường Cửu không cãi được. Trong phòng tối lờ mờ nhưng nhờ ánh trăng xuyên qua cửa sổ, Đường Cửu có thể thấy rõ trong mắt Thẩm Dịch tràn ngập tức giận, sợ hãi, thậm chí là hoảng loạn.
Lúc này Đường Cửu mới phát hiện hai tay Thẩm Dịch đang đè hắn không kìm được run rẩy.
Mũi hắn đột nhiên cay xè, vuốt nhẹ bàn tay nổi đầy gân xanh của Thẩm Dịch: “Xin lỗi, tại anh mà em phải lo lắng. Lần sau anh nhất định sẽ cẩn thận hơn, đừng giận nữa được không?”
Tuy bị nạt nộ nhưng trong lòng Đường Cửu không hề tức giận. Hắn đã quen với dáng vẻ này của Thẩm Dịch —— Chỉ có người thật lòng quan tâm hắn và muốn bảo vệ hắn mới có phản ứng như vậy.
Vả lại Thẩm Dịch mắng không sai, hành động của hắn quả là thiếu suy nghĩ. Hắn chỉ lo bí mật của Thẩm Kỳ Phong bị bại lộ mà quên mất chạy ra ngoài trong tình trạng này rất có thể dẫn đến hậu quả kinh khủng hơn.
Thẩm Dịch nhìn chằm chằm hắn nửa ngày rồi đột nhiên ôm chặt hắn vào lòng, run rẩy thở ra một luồng khí nóng: “Anh đúng là chưa bị giáo huấn thì chưa biết sợ mà……”
Cơn giận của y vẫn chưa tiêu tan, đồng thời lại bị hương hoa thuần khiết mát lành thu hút. Dưới ánh trăng, Thẩm Dịch nhìn thấy làn da trắng nõn bên gáy Đường Cửu và tuyến thể nhỏ bé tỏa ra tin tức tố thoang thoảng.
Ánh mắt Thẩm Dịch tối đi, cánh tay siết chặt, sau đó bất thình lình cúi đầu cắn tuyến thể kia.
“A ——!”
Đường Cửu run rẩy kêu lên, ngay khi tuyến thể bị cắn giống như có một dòng điện nhỏ bé chạy khắp người làm hắn cạn kiệt sức lực, bủn rủn ngồi phịch trong lòng Thẩm Dịch, kích thích đến nỗi nước mắt ứa ra.
“Em…… Em làm gì thế! Omega sao lại cắn người bừa bãi thế hả!”
Lần này Đường Cửu mới thật sự cảm nhận được thể chất thần kỳ của omega. Rõ ràng trước đây không lâu còn có thể tay đấm sắc lang chân đá lưu manh, thế mà bây giờ bị cắn nhẹ toàn thân đã tê rần, nhiệt độ khó khăn lắm mới kiềm chế được lại muốn bùng lên, sâu trong cơ thể có một nỗi khát vọng cháy bỏng như thủy triều dâng trào.
Thẩm Dịch nhìn dấu răng trên tuyến thể. Y không cắn nát mà chỉ để lại một vết mờ sẽ nhanh chóng biến mất. Y thè lưỡi liếm dấu răng kia, Đường Cửu thoáng chốc lại rùng mình, ngón tay nắm chặt cổ áo y rên khẽ một tiếng.
“Cắn anh đấy.” Thẩm Dịch quay đầu nhìn đôi mắt rưng rưng và vẻ mặt ủy khuất của hắn rồi hậm hực lau nước mắt cho hắn, “Lần sau anh còn dám làm chuyện ngu ngốc nữa thì em sẽ không nương tay như bây giờ đâu.”