Đạo sĩ này cũng là một người có trách nhiệm. Tưởng tượng mơ mộng thì thế nào cũng được vì không để lại hậu quả, nhưng hiện thực thì có rất nhiều rắc rối. Bản thân hắn không giàu có gì, cũng không có ý cưới tiểu nữ tử này, vì vậy không thể đem theo Hạ nhi để làm gánh nặng cho mình. Vậy nên mặc dù động lòng trước vẻ đẹp mới lớn của thiếu nữ nhưng hắn vẫn làm chủ được lương tâm, cho nên mới từ chối.
Hạ nhi lúc này có vẻ đã phải lòng đạo sĩ, chưa chịu bỏ cuộc, bước lên một bước mà nói.
– ” tiểu nữ không dám đòi tiên sinh cho tiểu nữ một danh phận, chỉ cần tiên sinh cho tiểu nữ đi theo làm nô tì hầu hạ tiên sinh là tiểu nữ mãn nguyện lắm rồi, xin tiên sinh thu nhận tiểu nữ “
Đạo sĩ quay lại nhìn Hạ nhi, khuôn mặt thoáng buồn. Hắn đứng trước sự chân tình ấy mà cũng thật lòng nói.
– ” không giấu gì cô nương, ta đây chỉ là kẻ lang bạt giang hồ, thân ta ta còn lo chưa xong thì sao có thể dẫn theo cô nương. Thứ lỗi cho ta, ta không muốn dẫn theo một gánh nặng “
Hạ nhi nghe vậy thì buồn bã, đôi mắt nặng trĩu buồn phiền, vẫn chưa chịu bỏ cuộc mà nói.
– ” vậy… tiên sinh có thể cho tiểu nữ hầu hạ tiên sinh đêm nay không? Chỉ một đêm thôi, ngày mai tiên sinh đi đâu tiểu nữ không dám cản. Nếu chẳng may… “
Nói đến đây thì đặt tay xuống bụng mà nói.
– ” nếu chẳng may tiểu nữ có bầu, tiểu nữ sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm, không để tiên sinh phải vất vả”
Lời nói của Hạ nhi lời nào cũng đầy tình cảm, mang theo sự kích thích tuột cùng. Đạo sĩ nghe đến đây thì dương vật đã căng cứng lắm rồi, nhưng hắn vẫn kìm chế được bản thân. Ở võ giới này đang là thời kỳ phong kiến, nữ nhi thất tiết xem như vứt bỏ, cả đời không lấy được chồng. Có nhiều nơi hà khắc với phụ nữ, nếu có bầu mà không có chồng còn bị bỏ rọ heo thả trôi sông chết đuối cả mẹ lẫn con. Nếu đêm nay hắn chơi Hạ nhi có bầu, sau này hắn đi rồi thì Hạ nhi và đứa bé sẽ ra sao? Có câu một đêm phu thê cả đời vợ chồng, Hạ nhi mang thai với hắn thì đó là vợ và con hắn. Hắn bỏ đi rồi chính là bỏ cả vợ cả con bơ vơ, như vậy hắn chính là sự sỉ nhục của đàn ông. Đạo sĩ không phải loại cầm thú đó, vẫn biết điều nên làm và không nên làm, bởi dù gì hắn cũng là nam tử trưởng thành chứ không phải con nít mà không nghĩ đến hậu quả. Hắn thở dài lắc đầu.
– ” cô nương đừng nói nữa. Hãy đi đi, ta không chấp nhận đâu”
Lời nói đầy cương quyết. Hạ nhi biết không thuyết phục được nữa liền bật khóc.
– ” hu hu hu… tiên sinh thật sự vô tình quá “
Nói xong quay lưng bỏ chạy ra ngoài, quên cả sợ ma. Đạo sĩ nhìn theo mà tiếc nuối lắm. Nếu hắn có điều kiện khá giả hơn một chút, hắn sao có thể từ chối cơ hội này? Hắn thở dài lẩm bẩm.
– ” thôi kệ nó, lên giường ngủ một giấc, sáng mai còn đi lịch luyện “
Thế là bước lên giường nằm ngủ, không thèm (không dám) tắt nến. Hắn đặt lưng lên giường , khẽ nhắm mắt.
Tâm trí mơ hồ, xem ra cũng vào giấc mộng được một chút . Bởi lúc tối uống nhiều rượu nên đêm hay khát nước. Trời có lẽ khoảng canh ba, đạo sĩ cảm thấy khát khô liền mở mắt định ra rót trà uống. Khi vừa mở mắt, hắn mơ hồ thấy gì đó kỳ lạ đang treo lơ lửng trên giường hắn. Hắn dụi mắt một cái nhìn cho rõ thì hốt hoảng giật mình. Là Hạ nhi đã treo cổ tự tử ngay phía trên giường hắn. Không biết từ khi nào nàng ta đã mò vào mà treo cổ, không phải vì bị hắn cự tuyệt mà đau khổ nghĩ quẩn đó chứ. Hắn bật dậy ôm lấy chân Hạ nhi mà nâng lên, mặt mếu máo.
– ” Hạ nhi ơi, tại sao lại dại dột thế này?”
Trong lúc bối rối, hắn giật mình phát hiện Hạ nhi của hắn đang trừng mắt nhìn hắn với đôi mắt đỏ như máu, cái lưỡi dài thè ra tới tận bụng. Hắn hoảng hồn lắp bắp.
– ” a.a..a…quỷ….là quỷ…”
” Á.Á..Á…” tiếng hét thất thanh bên trong khách điếm vang ra, sau đó là một chuỗi những tiếng động kỳ lạ rồi im bặt. Bóng đêm vẫn phủ trên bầu trời thành Đại La. Có nhiều người nghe thấy tiếng hét đó nhưng không ai dám bén mảng đến, không một ai cả.