Công tác chuẩn bị trước hôn lễ đã tiến hành đâu vào đấy, bây giờ chỉ còn mỗi phân đoạn chọn váy cưới.
Thẩm Tô Khê nhìn trúng một bộ váy trắng tinh khôi, thiết kế đuôi cá lưng trần.
Lúc cô bước ra từ phòng thử váy, ánh mắt Giang Cẩn Châu hơi lóe lên.
Cô xoay mấy vòng trước gương, sắc mặt anh càng lúc càng căng chặt.
Thẩm Tô Khê chậm rãi đi tới trước mặt anh, lượn lờ một vòng rồi hỏi: “Đẹp không?”
Qua nửa ngày, Giang Cẩn Châu mới nghẹn ra chữ: “Đẹp, nhưng mà…”
Phàm là cái gì đứng trước “nhưng mà” thì đều vô nghĩa.
Thẩm Tô Khê nhướng mày: “Anh nói đi.”
Có bản lĩnh thì nói cho bà đây nghe thử.
Khát vọng sống của Giang Cẩn Châu trỗi dậy: “Rất đẹp, nhưng mà em mặc bộ váy khác sẽ càng đẹp hơn.”
Thẩm Tô Khê không hề bị đả động, cô trầm mặc nhìn anh, ý tứ vô cùng rõ ràng: Anh tìm được bộ đẹp hơn thì em sẽ chịu thua.
Sau vài phút, Giang Cẩn Châu chỉ vào một bộ váy cưới dài tay.
Thẩm Tô Khê: “……”
Cô hừ lạnh: “Anh thích cái đó?”
Giang Cẩn Châu nghiêm túc gật đầu.
“…..”
Lúc về tới nhà, Thẩm Tô Khê thở hồng hộc gửi ảnh bộ váy Giang Cẩn Châu chọn cho Tần Mật xem.
Tần Mật cười không dừng được: “Tao nghĩ ngày kết hôn mày nên mặc đồ thú bông đi, như vậy đầu tóc cũng không hở ra.”
“…..?”
suxi: “Anh ấy thích như vậy sao không tự mặc đi?”
Tần bảo bối: “Nếu mày thích bộ váy đuôi cá kia thì một hai nháo nhào lên đòi cậu ta mua cho là được.”
suxi: “Thôi đừng! Tao sợ tới lúc đó anh ấy hỏi nhân viên cửa hàng “Có thể may thêm hai miếng vải vào phần lưng không?” nữa.”
Tần bảo bối: “Vậy mày tính mặc bộ cậu ta chọn thật hả?”
suxi: “Hết cách rồi, đành vậy thôi. Ai bảo tao yêu anh ấy tới nỗi nguyện ý trùm bao tải lên người.”
Tần bảo bối: “Nói tiếng người đi.”
suxi: “Haizz, muốn làm bà chủ thì phải chịu khổ.”
Tần bảo bối: “……”
Tần bảo bối: “Sao càng ngày mày càng ăn nói chó má vậy?”
suxi: “Chẳng lẽ chỉ có đàn ông mới sống chó được??”
suxi: “Đừng có phân biệt giới tính.”
–
Thẩm Tô Khê héo mòn chờ tới ngày cưới.
Lúc trợ lý đưa bộ váy cưới đuôi cá tới, cô trố mắt một hồi lâu.
Vừa định mở miệng hỏi, chợt thấy bộ dạng sượng trân của Giang Cẩn Châu ở một góc, cô lập tức hiểu ra.
Đợi trợ lý rời đi. cô mới vòng tay ôm cổ anh, trong lòng mừng thầm: “Sao đột nhiên anh đổi ý rồi.”
“Vì em thích mà.” Thần sắc của anh còn có chút không tình nguyện.
Thấy anh biểu hiện tốt như vậy, Thẩm Tô Khê cười tít hai mắt, cô thủ thỉ bên tai anh: “Nếu anh thấy em mặc bộ kia mới đẹp nhất thì về nhà em sẽ mặc cho anh xem, chỉ cho một mình anh nhìn thôi đó.”
“……”
Giang Cẩn Châu trầm tư: “Không cần.”
Thẩm Tô Khê có chút ngoài ý muốn, cô lùi về sau nhìn anh.
Ánh mắt anh tựa như lướt qua người cô: “Thật ra em không mặc gì mới đẹp nhất.”
“……”
–
Ngày tổ chức hôn lễ, thời tiết không đẹp như mong đợi, tầng tầng lớp lớp mây dày đặc, che đi ánh dương, sắc trời có chút u ám.
Đầu Thẩm Tô Khê choáng váng mơ màng suốt cả ngày.
Đợi đến khi ngón áp út được đeo nhẫn vào, tiếng dương cầm quen thuộc vang lên.
Cô mới ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn lên màn hình lớn.
Trên màn hình là bức ảnh cô cùng Giang Cẩn Châu mặc đồng phục học sinh, ngồi song song trước đàn.
Cũng ngay lúc này, robot trong “Thị trấn Thời gian” ngày đó lần nữa xuất hiện, bưng khay di chuyển tới chỗ bọn họ.
Chờ đến lúc nó dừng lại, Giang Cẩn Châu cầm vương miện lên, ý cười đong đầy đáy mắt.
Động tác anh dịu dàng thành kính, khiến trái tim cô không ngừng rung động.
Mây dần tản đi, có tia sáng mỏng manh lọt qua những khe hở, chiếu sáng cả người anh.
Sau đó, cô nghe thấy anh nói: “Bảy năm năm tháng.”
“Cái gì?” Cô hỏi.
Anh cười nói: “Rốt cuộc kỵ sĩ cũng tìm lại được công chúa của mình.”