Giản Tế nhìn đứa nhỏ bên cạnh đang ôm ly hoạt hình uống nước, trong lòng đột nhiên khẽ động, chút nhân tố xấu xa bí mật ấy lại tỏa ra.
Vì vậy, anh đáp qua loa: “Hựu Hựu ném.”
Nói xong, tầm mắt anh rơi ngay lên thân người bên cạnh, anh chỉ muốn đùa người ta, nhìn cậu đỏ mặt, nhìn cậu thất thố, nhìn cậu biện giải.
Tất cả những chuyện có thể đánh vỡ sự im lặng không ăn nhập vẻ bề ngoài đều rất thú vị.
Nhưng Tang Gia Ý giống như không nghe thấy lời của Giản Tế, mãi đến khi đối diện với ánh mắt của Đường Trạch Vũ, mới nhả ống hút bị cắn ra.
Nhỏ giọng nói chậm rì rì: “Của em ném ạ.”
Có lẽ là vì nói dối, Tang Gia Ý vừa dứt lời, mặt đã đỏ hơn phân nửa.
Giản Tế sửng sốt một chút.
Đường Trạch Vũ cũng vậy, sau đó ấp úng gãi gãi cái ót của mình: “Tiểu Ý ném, Tiểu Ý…… Tiểu Ý ném thì không sao nha, em còn muốn ném nữa không?”
Đường Trạch Vũ chỉ chỉ cái trán của mình.
Mặt Tang Gia Ý đỏ bừng lắc lắc đầu.
Giản Tế bỗng nhiên bật cười, hơn nữa còn cười không ngừng.
Anh nói với Đường Trạch Vũ dưới lầu: “Là tôi ném, cậu muốn tìm tôi tính sổ hả?”
Nói xong, anh xoay người bưng hai gò má mềm mại của Tang Gia Ý: “Có ngốc không hả? Ai thèm em gánh tội thay, phải phản biện lại chứ.”
Tang Gia Ý hơi nghi hoặc mà nhìn anh: “Không phải gánh tội ạ.”
Giản Tế còn chưa hiểu câu này có ý gì, Tang Gia Ý đã nhỏ giọng mở miệng: “Anh trai nói gì thì chính là cái đó, anh trai đều đúng ạ.”
Nói xong, cậu lại không để tâm tiếp tục bưng ly uống nước.
Giản Tế bỗng dưng bật cười, cười rất là rõ ràng.
Anh đều đúng, cho nên sẽ không có “tội”.
Anh đều đúng, cho nên anh nói là Tang Gia Ý ném, cậu sẽ thừa nhận là mình ném.
Không cần bất kỳ lô-gic và lý do nào.
Chẳng qua cười rồi cười, Giản Tế chợt nảy sinh một loại cảm giác lạ thường, anh cảm thấy hơi khó chịu.
Có lẽ một vài cảm xúc tiêu cực không thể đoán rõ kia đã ảnh hưởng đến anh, ban đêm, anh lại mơ thấy quá khứ.
Từ khi ngủ cùng với Tang Gia Ý cho tới nay, anh gần như rất ít mơ về những ký ức tăm tối ấy.
Trong giấc mơ, là tiếng la mắng điên cuồng bén nhọn của Đường Dung, là gậy gộc của Giản Thế Phàm, là bạo lực lạnh dưới sự coi thường của cả nhà họ Giản.
Lại là một ngày bị đánh đến thương tích chồng chất, Giản Húc dẫn theo người làm gần như là ác độc bất hảo, khóa Giản Tế vào trong tủ quần áo tối đen.
Hôm đó, anh đập cửa tủ quần áo rất lâu, cũng chẳng có ai tới quan tâm anh.
Cuống họng khàn đặc, trên người không có chỗ nào là không đau.
Cuối cùng suýt nữa là dựa vào bên trong tuyệt vọng, anh nghĩ, bản thân giống như bị cả thế giới lãng quên nơi xó xỉnh tăm tối này.
Có lẽ, anh cũng sẽ chết trong cái góc này.
Anh ngơ ngẩn chảy nước mắt, bỗng sinh ra nỗi oán hận và ác ý cực đoan.
Những ý nghĩ âm u vặn vẹo ấy giống giòi bọ ở xương bàn chân, ăn mòn linh hồn cả người anh.
Đến nỗi cuộc sống sau này, rõ ràng anh đã được Đường Tòng đón đi, lại tựa như chưa bao giờ thoát khỏi cái tủ quần áo be bé ấy.
Đột nhiên, Giản Tế cảm nhận được một tiếng vang cộc cộc bên ngoài tủ, có ai đang khóc gọi anh.
Giữa lúc cảm nhận được ánh sáng trắng bên ngoài cửa tủ truyền tới, Giản Tế bỗng mở choàng mắt ra, anh cảm thấy trên mặt mình ướt một mảng.
Tang Gia Ý đang ở phía trên đầu anh, từng giọt từng giọt nước mắt nện lên mặt anh.
Giản Tế sững sờ vươn tay sờ mặt mình, đâu chỉ là nước mắt của Tang Gia Ý, còn có của cả anh nữa.
Nghĩ tới đứa nhỏ khóc gọi anh bên ngoài cửa tủ, hóa ra Hựu Hựu đã mở cánh cửa ấy ra.
Giản Tế vươn tay ôm chặt Tang Gia Ý, khàn giọng nói: “Em khóc gì vậy?”
Mặt Tang Gia Ý vùi vào hõm cổ anh, thút tha thút thít nói chuyện: “Anh, anh đang khóc, em gọi anh không tỉnh, em sợ.”
Giản Tế im lặng hồi lâu, bỗng mở miệng hỏi: “Hựu Hựu, có phải anh hay bắt nạt em không?”
Tang Gia Ý ngẩng mặt lên từ hõm cổ anh và nhìn anh, trong con mắt đẫm lệ mông lung chứa sự nghi hoặc: “Sao lại vậy ạ?”
Giản Tế kéo khóe miệng: “Lần trước em muốn ăn gà cay, anh không cho em ăn, lúc nào cũng sai em chạy vặt cho anh, còn có rất nhiều rất nhiều chuyện bắt nạt khác.”
Tang Gia Ý vạch bàn tay nhỏ, nói: “Nhưng anh để em ăn một cái bánh ngọt sô-cô-la siêu to, rất ngọt, anh còn kể chuyện cổ trước khi đi ngủ cho em nữa.”
Mặc dù không nghe chuyện cổ cậu còn ngủ ngon hơn.
“Anh mặc quần áo cài cúc cho em, mỗi ngày anh đều cho em ăn no, còn có thiệt nhiều thiệt nhiều chuyện.”
Nói rồi nói, cậu bị bản thân nói cho cảm động luôn, ôm cổ Giản Tế: “Hu hu hu anh thật tốt, em thích anh nhất.”
Một tay Giản Tế che mắt, khàn giọng mở miệng: “Hựu Hựu, lúc mới đón em về, em toàn không nói chuyện.”
“Nhưng giờ em lắm lời thật.”
Tang Gia Ý liền nhỏ giọng lầm bầm: “Cứ nói cứ nói!”
Giản Tế nghĩ, trước giờ Hựu Hựu chỉ nhớ được chuyện vui.
Cũng may, cậu chỉ nhớ chuyện vui.
Không cho cậu ăn gà cay, là vì dạ dày cậu không khỏe, không thể ăn cay.
Bảo cậu chạy vặt, là vì Hựu Hựu lười, giống như con rùa, không thích nhúc nhích.
Hoạt động mạnh thì cậu không làm, chỉ đành kêu cậu chạy vặt nhiều hơn, dùng cái này để đạt được mục đích vận động đơn giản.
Anh cũng rất thích Hựu Hựu.
Giản Tế bỗng hiểu vì sao lần trước lúc để Hựu Hựu “gánh tội”, anh lại có chút khó chịu vi diệu.
Bởi vì anh cảm thấy mình thích chưa đủ nhiều.
Hựu Hựu cho anh một trăm phần trăm, nhưng anh lại giữ lại một phần trăm.
Bây giờ anh quyết định thích nhiều hơn một chút, nhiều hơn chút nữa.
Nhiều đến mức anh muốn kéo rớt lớp giấy ngăn cách mỏng manh cuối cùng giữa họ.
“Hựu Hựu, sau này em có ở bên anh mãi mãi không?”
Tang Gia Ý gật đầu như gà con mổ thóc: “Có ạ.”
“Có thích anh nhất không?”
“Có ạ!”
Giản Tế ôm cậu chặt hơn, trái tim bởi vì cơn ác mộng mà từ đầu tới cuối không thể bình tĩnh dần dần dịu lại: “Sau này anh cũng không bắt nạt em nữa.”
Bởi vì khóc, vành mắt của Tang Gia Ý vẫn còn đo đỏ, cậu hơi không hiểu ý của Giản Tế là gì, nhưng điều này cũng chẳng gây trở ngại cho cậu tung tăng ôm lại cổ đối phương.
Bên ngoài không biết đã bắt đầu đổ mưa tầm tã từ khi nào, bay tà tà đánh lên bậu cửa.
Trong cơn hoảng hốt, Giản Tế đột nhiên nhớ tới cái gì đó.
Hôm ấy, trước cánh cửa gỗ ở trấn nhỏ phương nam, trong nháy mắt anh ôm người lên, đứa nhỏ ý thức đã mơ hồ nhìn anh một cái, sau đó cũng từ từ vươn tay ôm lấy anh.
Từ trước tới nay đều không phải anh đơn phương cứu giúp một đứa trẻ.
Hóa ra, ngay từ đầu đã là họ ôm lấy nhau.