○
Ô An Dịch từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ chụi nhục như vậy, chỉ cần mọi người trước mặt phê bình hắn, cũng làm hắn vô pháp tiếp thu.
Bỗng chốc, hắn xoay người đối những người đang bàn tán cả giận nói: “Các ngươi người của đại viện khác nhân phẩm rất tốt sao? Nếu thật sự tốt, cũng sẽ không nhân lúc chúng ta lấy sính lễ tiểu bối, cũng muốn chia một phần. Trước khi nói người khác, các ngươi có phải cũng nên hảo hảo kiểm điểm chính mình hay không, bằng không thật đúng là tự cho rằng các ngươi có bao nhiêu cao thượng.”
○
Lập tức, sắc mặt mọi người bị hắn nói cho lúc đỏ lúc xanh, bởi vì bọn họ trong lòng rõ ràng, cha bọn họ và tổ phụ cũng cầm sính lễ.
Ô Ngọc lại như không nghe được bọn họ nói, bước nhanh đi ra học đường, rời khỏi Ô gia, tìm Vu Thiên Bảo.
○
Vu Thiên Bảo biết mình ở tối hôm qua nói lời không nên nói, liền khóc lóc xin tha: “Ngọc thiếu, chúng ta cũng là do uống say mới có thể nhất thời nói sai, nhưng không nghĩ tới bị Ô Trúc nghe được, sớm biết sẽ như vậy, tối hôm qua liền không đi gặp mặt.”
○
Giang Hiếu Lương cả giận nhìn Vu Thiên Bảo: “Không phải ngươi mời chúng ta ra sao? Ngươi không đi?”
○
Vu Thiên Bảo sửng sốt: “Ta mời các ngươi ra? Sao có thể? Ta là được Phan Phong mời, ta mới đi Túy Nguyệt lâu.”
○
Phan Phong kinh ngạc mà nhìn bọn họ: “Ngươi nói là ta mời ngươi đi Túy Nguyệt lâu? Ngươi có phải nhớ nhầm rồi không? Rõ ràng là Hiếu Lương mời ta đi Túy nguyệt lâu.”
○
Giang Hiếu Lương cả giận nói: “Ta hẹn ngươi khi nào? Ta xem là ngươi lầm mới phải, ta là bị Thiên Bảo mời.”
○
Vu Thiên Bảo oan uổng nói: “Ta căn bản là không có mời bất luận kẻ nào đi Túy Nguyệt lâu, ta có thể thề với trời.”
○
Ô Ngọc phát hiện có vấn đề, hỏi: “Vậy ngươi tại sao đi Túy nguyệt lâu?”
○
“Sáng hôm qua, hạ nhân nói hạ nhân của Phan Phong truyền khẩu tin, nói là đã lâu không có gặp nhau, liền mời ta buổi tối đến Túy Nguyệt lâu tụ họp, sau đó, ta liền đi.”
○
Phan Phong vội nói: “Ta ngày hôm qua căn bản là không phái người truyền khẩu tin, càng không có mời ngươi tới gặp nhau.”
○
Ô Ngọc hỏi: “Vậy ngươi tại sao đi Túy nguyệt lâu?”
○
“Ta và Thiên Bảo giống nhau, bất quá, ta nhận được chính là hạ nhân của Hiếu Lương truyền đến khẩu tin.”
○
Giang Hiếu Lương kêu oan: “Ta không có tìm người truyền khẩu tin cho ngươi, ta còn là bị Thiên Bảo mời đi.”
○
Ô Ngọc lập tức hiểu ra này ba người bị người ta lừa, là có người cố ý hẹn bọn họ ra, để Ô Trúc nghe được bọn họ khi say nói nhảm, vạch trần gương mặt thật của hắn, làm Ô Trúc không tin tưởng hắn.
Nhưng, rốt cuộc là ai ở sau lưng.
Ô Ngọc nghĩ muốn nát đầu, cũng nghĩ không ra người này chính là Ô Nhược.
○
Lúc này, Ô Nhược nghe Thi Diệc hội báo chuyện ở học đường Ô gia, biết được Ô Ngọc bị Ô Trúc đánh gãy xương, không khỏi mỉm cười, cậu tạm thời sẽ không chơi chết Ô Ngọc, cũng sẽ không để Ô Ngọc chết nhanh như vậy.
○
Cho nên, Ô Ngọc, ngươi cần phải sống thật tốt cho ta, hảo hảo mà sống chờ ta gầy xuống.
Ô Nhược hỏi: “Hôm nay Nam Đại Viện có phải đem công tác trị an tuần hộ năm nay của Cao Lăng Thành giao cho Tây đại viện không?”
○
“Đúng vậy.”
Ô Nhược ý cười càng sâu vài phần.
○
Mười lăm tháng giêng là tết Thượng Nguyên, Đản Đản sáng sớm liền chui vào trong ổ chăn của Ô Nhược: “Cha, rời giường.”
○
Ô Nhược mở mắt, nhìn nhóc, lại nhìn ngoài cửa sổ, tiếp tục nhắm mắt lại ngủ.
Hắc Tuyển Dực trực tiếp đem nhóc con xách xuống giường, sau đó, rời giường thay quần áo ra ngoài.
○
“Chủ tử.” Hắc Tín đi lên, từ trong lồng ngực lấy ra một phong thư màu đen, nhỏ giọng nói: “Trong tộc gởi thư.”
○
Hắc Tuyển Dực mắt đen một lệ, lấy thư mở ra xem, theo sau, đem tờ giấy đưa tới ngọn nến thiêu hủy.
“Chủ tử, chúng ta ra ngoài đã hơn nửa năm, có nên trở về trong tộc một chuyến hay không, bằng không……”
○
Hắc Tuyển Dực trầm giọng đánh gãy hắn: “Lòng ta hiểu rõ.”
Hắc Tín than nhẹ.
Đột nhiên, trong phòng truyền đến tiếng kinh hô.
○
Hắc Tuyển Dực vẻ mặt nghiêm lại, bước nhanh đi vào phòng, chỉ thấy Ô Nhược nhìn trướng mành trên đỉnh đầu, che lại ngực không ngừng thở gấp.
Hắn đi đến mép giường hỏi: “Làm sao vậy?”
○
Nghe tiếng, Ô Nhược nhanh chóng nhìn về phía Hắc Tuyển Dực, từ trên xuống dưới đánh giá hắn, xác định người này không có vấn đề, sau một lúc lâu qua đi mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Ta chỉ là mơ thấy ác mộng thôi.”
○
Vừa rồi bị Đản Đản đánh thức, cậu lại ngủ, tuy rằng không lâu, nhưng lại nằm mộng một giấc mộng nhỏ.
Cậu mơ thấy Hắc Tuyển Dực đứng ở trước mặt một trận pháp màu đen, cúi đầu, không biết đối với trận pháp nhắc đi nhắc lại cái gì, cả người tản ra hơi thở đau thương, làm cậu đặc biệt đau lòng, cũng rất muốn tới gần an ủi.
○
Đúng lúc này, mặt trời dâng lên, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên người Hắc Tuyển Dực, tiếp theo, một màn quỷ dị xảy ra. Trong mộng Hắc Tuyển Dực giống như một tờ giấy, thân thể từng chút một bị đốt trụi.
○
Cậu nhìn thấy thập phần sốt ruột, sợ hãi, muốn ngăn cản hết thảy, nhưng cậu gì cũng làm không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hắc Tuyển Dực biến thành một đống tro tàn, gió to nổi lên, tro đen phiêu tán khắp nơi.
○
Sau đó, cậu liền bừng tỉnh.
Ô Nhược lau mồ hôi lạnh trên đầu, để Hắc Tuyển Dực kéo cậu rời giường: “Ngươi kêu Thi Nguyên tiến vào mặc quần áo cho ta.”
○
Hắc Tuyển Dực xoay người, đang muốn đi ra ngoài, lại nghe được Ô Nhược nói: “Ta vừa rồi mơ thấy ngươi.”
○
Nghe vậy, y quay người lại nhìn cậu.
Ô Nhược tiếp tục nói: “Mơ thấy ngươi đứng ở dưới ánh mặt trời, bị đốt thành tro tàn.”
○
Hắc Tuyển Dực ánh mắt hơi giật mình, nhẹ giọng nói: “Mộng mà thôi.”
○
Ô Nhược lẩm bẩm nói: “Phải không?”
Chỉ là cậu cảm thấy rất chân thật.